Cô Vợ Ngọt Ngào Ở Thập Niên 70

Chương 217

Chương 217Chương 217
Ông lão này là cha của Vương Thúy Hồng, tên là Vương Phát Tài.
Vương Phát Tài có ba người con trai và một người con gái. Kỳ thật Vương Phát Tài có ba người con trai nên ở trong làng này vẫn có chút tiếng nói, trong loại thôn này thì con trai chính là sức mạnh, có càng nhiều con trai thì càng có đủ sức lực.
Vương Phát Tài không sợ Tiêu Cửu Phong, ông ta cảm thấy làm người phải nói lý lẽ, con gái của mình bị Tiêu Cửu Phong chà đạp, vậy thì phải nói đạo lý.
Cho nên Vương Phát Tài vừa nhìn thấy Tiêu Cửu Phong, liền duỗi ngón tay chỉ vào Tiêu Cửu Phong mắng: "Tiêu Cửu Phong, người khác kính cậu là một anh hùng, nhưng Vương Phát Tài tôi đây không sợ cậu, hôm nay cậu nhất định phải nói rõ ràng cho tôi, nếu không nói rõ ràng, tôi bất chấp cái mạng già này, cứ như vậy mà đâm vào bệ cửa nhà cậu tự sát"
Mà phía sau Vương Phát Tài đang kêu gào là ba đứa con trai của Vương Phát Tài cũng đều nắm đấm tay, thể hiện sự căm phẫn: "Tiêu Cửu Phong, người khác sợ cậu nhưng chúng tôi không sợ cậu, cậu dám chà đạp em gái tôi, chúng tôi liều mạng với cậu!"
Một số xã viên bên cạnh nhìn thấy tình cảnh này đều muốn khuyên can, nói có việc gì thì cùng nhau nói cho rõ ràng.
Vương Phát Tài thiếu chút nữa là tức giận: "Nói cái gì mà nói, Tiêu Cửu Phong nhất định phải cho con gái tôi một cái lý lẽ rõ ràng, bằng không việc này tuyệt đối không xong với tôi đâu! Con gái tôi dù không tốt thì nó cũng là một đứa rất trung thực, nó cũng là con gái của nhà họ Vương tôi!"
Ánh mắt Tiêu Cửu Phong lãnh đạm đảo qua Vương Thúy Hồng.
Vương Thúy Hồng không nhìn anh, cô ta hờ hững cúi đầu, trên mặt lộ ra vẻ chết lặng giống như một con rối gỗ vậy.
Tiêu Cửu Phong thu hồi ánh mắt, quay sang nhìn về phía Vương Phát Tài: "Chú Vương à, chú là trưởng bối của tôi, cũng là người theo dõi tôi từ nhỏ đến lớn, tôi vẫn kính trọng chú, hôm nay chú tới tìm tôi, muốn tôi nói cho rõ ràng, đúng lúc vợ tôi cũng ở đây, các vị hàng xóm láng giêng cũng đều ở đây, tôi sẽ nói rõ ràng một phen."
Vương Phát Tài vẫn tức giận như cũ, gân cổ nói: "Cậu mau nói ngay đi!"
Tiêu Cửu Phong: "Từ sau khi tôi tròn mười tám tuổi, tôi chưa từng chạm vào một ngón tay của Thúy Hồng, còn gần đây, ngay cả gặp tôi cũng chưa từng gặp qua cô ấy, nói chuyện một mình càng không có."
Tiêu Cửu Phong nói năng hùng hồn: "Cô ấy mang thai và có con, tôi chúc mừng cho cô ấy, nếu như đứa nhỏ không có cha, không có người nuôi dưỡng, làm người cùng một thôn, cùng nhau lớn lên, tôi có thể niệm tình nghĩa cùng thôn, thời điểm mấu chốt tôi có thể cho chút lương thực để ăn, nhưng tôi phải nói rõ ràng rằng đứa nhỏ này không có quan hệ gì với tôi."
Anh vừa nói như vậy, tất cả mọi người đều cảm thấy sự tình đang rất cao trào.
Kỳ thật Tiêu Cửu Phong đang yên đang lành không có việc gì sao lại dây dưa với Vương Thúy Hồng được, vốn dĩ Tiêu Cửu Phong chướng mắt Vương Thúy Hồng, làm sao có thể chọc vào loại người này, cô vợ nhỏ nhà anh chọc người như vậy, sao có thể coi trọng Vương Thúy Hồng được chứ?
Nhưng Vương Phát Tài nói giống như thật, mọi người cũng buồn bực nên đi theo đến xem náo nhiệt, hiện tại nhìn thấy cảnh này, cũng không khác biệt gì cho lắm, mọi người đều tin tưởng Tiêu Cửu Phong.
Thậm chí có người còn nói với Vương Phát Tài: "Chú Phát Tài à, việc này chú phải hiểu rõ, đứa bé trong bụng của con gái chú rốt cuộc là của ai? Không thể một mực nhận định là của Cửu Phong được."
Lời này vừa nói xong, Vương Phát Tài còn chưa lên tiếng, khuôn mặt vốn chết lặng của Vương Thúy Hồng lại đột nhiên dấy lên phẫn nộ, trong mắt cô ta bắn ra hận ý cực nóng: "Tiêu Cửu Phong, sao anh có thể như vậy, đêm đó rõ ràng là anh... là anh! Anh muốn em nhưng giờ lại nói như vậy, anh làm sao có thể như vậy hả!? Em thực sự không thể tin anh lại là người vô trách nhiệm như vậy, anh không phải là loại người này kia mà!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận