Cô Vợ Ngọt Ngào Ở Thập Niên 70

Chương 223

Chương 223Chương 223
Thần Quang thấy Vương Thúy Hồng như vậy thì liền nhớ tới Vương Thúy Hồng kiêu ngạo ban đầu.
Đã từng là Thần Quang cúi đầu, Vương Thúy Hồng ngẩng đầu.
Hiện tại Thần Quang ngẩng đầu bước đi, Vương Thúy Hồng lại luôn cúi đầu.
Nhất thời có người ở bên cạnh nghị luận.
"Mấy người chị dâu của cô ta đương nhiên chịu không nổi cô ta rồi, đời nào lại có cô em chồng như vậy chứ, chính mình không có liêm si mà còn đi vụng trộm với người khác, sinh ra con riêng, vu oan cho Cửu Phong, bây giờ bộ dạng này của đứa nhỏ, vừa thấy liền không thành, Vương Thực Tại lại nhận nợ, kết quả cô ta còn không bằng lòng gả cho, cô nói đây gọi là kiểu gì vậy chứ!?"
"Trần Thiết Xuyên người ta hiện tại lại cưới một người tái giá, tuy rằng là người tái giá, dáng vẻ cũng không đẹp, nhưng người ta vẫn rất tốt, nghe nói hiện tại cũng mang thai, nói trắng ra thì trước kia Thiết Xuyên cũng là bị cô ta làm cho chậm trễ!"
"Cũng là Vương Thuý Hồng tự mình chuốc lấy, thật là đáng đời!" Một nàng dâu bên cạnh đè thấp thanh âm nói: "Trước kia cha mẹ cô ta chính là rất nuông chiều cô ta, nuông chiều đến mức không hiểu chuyện, cô xem hiện tại cha mẹ Vương Thuý Hồng cũng không muốn che chở nữa, anh trai chị dâu cô ta nói cô ta nhanh chóng lập gia đình đi, không thể mang đứa nhỏ này lại nhà mẹ đẻ, không phụ trách thêm phần cơm cô ta ăn nữa rồi!"
"Vậy thì cô ta cứ gả cho Vương Thực Tại là được rồi!"
"Cô ta chết sống không đồng ý! Cũng không biết đang nghĩ cái gì nữa!"
Thần Quang lại hỏi thăm, rất nhanh liền biết được là hiện tại Vương Thúy Hồng ở nhà bị mấy người chị dâu ghét bỏ, ngay cả cha mẹ cô ta cũng không nhìn mặt nữa.
Dù sao có đàn ông muốn cưới Vương Thuý Hồng, chính cô ta lại không đồng ý, chỉ có thể liên lụy thanh danh của nhà mẹ đẻ, ngay cả cha mẹ ruột cũng chịu không nổi nữa rồi.
Nghe nói hiện tại cô ta muốn chuyển đi, nhưng mà không biết chuyển đi đâu đây, cũng không biết chính mình làm sao nuôi sống đứa trẻ này.
Thần Quang nhìn dáng vẻ này lại không biết nên nói gì.
Cô cũng không thích Vương Thúy Hồng, không thích một chút nào, nhưng cô thấy dáng vẻ này của cô ta, trong lòng vẫn không dễ chịu cho lắm.
Cả ngày nay bận bịu xong hết chuyện một ngày, hai người nằm trên giường, Thần Quang nhớ tới chuyện này, nhịn không được mà nói: ".. Anh nói xem Vương Thúy Hồng cuối cùng có thể thành ra như thế nào?" Tiêu Cửu Phong lười nhác nói: "Cũng không phải chuyện của anh, em quan tâm làm gì thết"
Thần Quang thở dài một hơi, xoay người qua bên kia, không thèm quan tâm đến anh.
Tiêu Cửu Phong đành phải tới gần: "Sao vậy?"
Anh dựa vào sau lưng cô, âm thanh ngay bên tai cô, anh nói như vậy, cô thậm chí có thể cảm thấy được cảm giác rung động của lồng ngực đang kề sát sau lưng này.
Ấm áp và kiên cố cho cô đầy đủ cảm giác an toàn, anh khiến cô không còn biết sợ cái gì nữa.
Thần Quang nhắm hai mắt lại.
Cô nhớ tới lúc trước chính mình nơm nớp lo sợ rời khỏi núi Vân Kính, xuống dưới núi Thập Ngưu, bây giờ bị đưa đến chỗ xa lạ này, đối mặt với người đàn ông xa lạ.
Cô đã rất sợ hãi, bản thân vô cùng sợ hãi.
Sợ bị vứt bỏ, sợ bị chán ghét.
Cô thật may mắn vì đã gặp được Tiêu Cửu Phong, dần dần không sợ nữa, bắt đầu thử học hỏi rất nhiều thứ khác, cũng bắt đầu thử dùng điều bản thân hiểu rõ là nên giúp đỡ người khác.
Cô cảm thấy chính mình dần dần trở nên bình tĩnh và rộng rãi hơn.
Vì sao có sự thay đổi này, một nửa bởi vì người đàn ông này, một nửa là vì chính mình.
Hiện tại cô đọc rất nhiều sách, cũng hiểu biết hơn về thể giới bên ngoài, cô hiểu rõ rằng thời đại này rất vĩ đại, nhưng mà vị trí của mảnh đất mà cô ở là vô cùng lạc hậu và ngu muội.
Nơi này không dung nạp được một người phụ nữ lớn bụng sinh ra đứa nhỏ không cha, cũng không dung nạp được một người phụ nữ mang theo đứa nhỏ mà còn không chịu lập gia đình.
Thần Quang nhíu mày, cô lại hỏi tiếp: "Anh Cửu Phong à, trong kiếp trước của anh và Vương Thúy Hồng, có phải phụ nữ có thể tùy tiện mang thai rồi sinh đứa nhỏ hay không, người khác cũng sẽ không chê cười à?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận