Cô Vợ Ngọt Ngào Ở Thập Niên 70

Chuong 270: Phien Ngoai 23

Chuong 270: Phien Ngoai 23Chuong 270: Phien Ngoai 23
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, phong cảnh ngoài cửa sổ rất xa lạ, xa lạ đến mức cô không biết núi Thập Ngưu ở đâu, cũng không biết chùa Vân Kính ở nơi nào.
Cô đột nhiên cảm thấy miếng thịt ở trước mắt này, nó không còn thơm ngon nữa...
Tiêu Cửu Phong đương nhiên nhìn ra sự mất mát trên mặt của cô gái nhỏ.
Anh cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, những anh ước chừng đoán được, nếu chuyện này không phải là một trò đùa được bố trí tỉ mỉ, hẳn là có một ít chuyện kỳ lạ phát sinh trên người của cô gái nhỏ này, cho nên cô đã bị dịch chuyển thời gian không gian để đi tới thời đại hiện tại.
Đương nhiên cái gì mà chùa Van Kính, cái gì mà núi Thập Ngưu, anh sẽ đi điều tra, nhất định phải điều tra rõ ràng.
Ngay lập tức anh đứng dậy và chuẩn bị rời đi.
Anh rất bận rộn, cũng không có nhiều thời gian tự mình đi thẩm vấn thăm dò một cô gái nhỏ, anh còn có rất nhiều việc quan trọng cần làm.
Mà ngay khi anh đứng dậy rời đi, trong nháy mắt bước vào đại sảnh, một đạo quang tiến vào trong đầu anh.
Có hai âm thanh vang lên trong đầu anh. Một giọng nói già nua nói rằng anh sẽ gặp người vợ định mệnh của mình vào ngày này và đưa cô về nhà.
Một giọng nói đơn thuần nói cô muốn đi xuống dưới chân núi để kết đôi với một người đàn ông, kết đôi với người thế nào thì là thế ấy, người đàn ông đó sẽ đưa cô về nhà.
Cho nên...
Ý thức được đây là có ý gì, thân thể Tiêu Cửu Phong chợt cứng đờ đứng ở tại nơi đó.
Gần đây Tiêu Cửu Phong vô cùng bận rộn, bận rộn đến mức đã rất lâu không về nhà.
Anh cũng không phải là bắt buộc phải bận rộn, mà là anh chủ động bận rộn.
Anh vẫn không đi gặp lại cô gái nhỏ tên Thần Quang kia.
Môi khi anh nhìn thấy cô gái nhỏ kia thì sẽ lại nhớ tới âm thanh kia, sẽ bị một loại thần bí gọi là định mệnh bắt thóp được.
Tiêu Cửu Phong đã phái người điều tra ti mỉ, quả thật có một ngọn núi Thập Ngưu, trên núi Thập Ngưu có không ít ni cô, cũng quả thật từng có một cái chùa tên là chùa Vân Kính, nhưng khi anh muốn điều tra kỹ tư liệu của cái chùa này, lại phát hiện là một mảnh trống rỗng, bất kỳ một manh mối nào cũng không có.
Sau đó anh sai người từ mấy thôn xóm dưới chân núi chùa Vân Kính tra xét, nhưng vẫn như cũ không có bất kỳ manh mối nào.
Anh cũng từng nghĩ tới, đây có phải là một âm mưu, một cái bẫy hay không, bà lão kia cùng với ni cô nhỏ này thiết lập một âm mưu với anh.
Nhưng mà Tiêu Cửu Phong nhớ tới lời dặn dò của ông nội mình trước khi lâm chung, nhớ tới lời ông nói đến hôn sự của mình, cố ý dặn dò mình phải đi qua gặp bà lão này một chút, uống một chén trà của bà ấy.
Đây không có khả năng là một âm mưu, kỳ thật lời ông nội nói trước khi lâm chung đã có ám chỉ, chỉ là không có nói rõ mà thôi.
Huống hồ... Tiêu Cửu Phong nhớ tới vẻ mặt khi cô nói những lời này, anh am hiểu việc nhìn người, sau khi nhìn qua, không ai có thể che dấu tâm tư trước mặt anh.
Cô cũng không phải đang nói dối, trên đời này cũng không tồn tại một diễn viên có diễn suất cao siêu như vậy.
Nếu vậy thì dường như chỉ còn lại một loại khả năng.
Cô là một người xuyên không chuyển kiếp, vào buổi tối trước ngày phải kết đôi với đàn ông, cô vô tình chạm vào một đường hầm trong không gian và đi đến đây.
Thời nơi cô ở, có lẽ không giống với thời của anh, đương nhiên là bởi vì cô xuyên đến đây nên đã thay đổi sự phát triển của một ít sự vật, cho nên dù anh có làm thế nào cũng không tra ra được cái gọi là chùa Vân Kính.
Cho nên đây chính là cái người gọi là thê tử định mệnh của anh sao?
Tiêu Cửu Phong cảm thấy hoang đường và buồn cười.
Anh cũng không phải là kiểu người mà ai đến cũng cự tuyệt, anh cũng không phải là người nhất thiết phải cần một người vợ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận