Cô Vợ Ngọt Ngào Ở Thập Niên 70
Chuong 279: Phien Ngoai 32
Chuong 279: Phien Ngoai 32Chuong 279: Phien Ngoai 32
Tiêu Cửu Phong không cam lòng, anh không cách nào tiếp nhận việc Thần Quang cứ như vậy mà mất tích, cũng không cách nào tha thứ cho mình.
Anh tưởng tượng ra các loại khả năng, huy động tất cả tài nguyên có thể điều động, lục soát các đảo cách trăm dặm xung quanh, tất cả các thuyền và máy bay nhỏ đã từng đi qua hòn đảo này trong khoảng thời gian đó đều được kiểm tra nghiêm ngặt, nhưng không có... thật sự là không có.
Anh tự mình đi xem qua tất cả camera giám sát trong khoảng thời gian đó, thật sự là không có bất kỳ manh mối nào.
Cô căn bản cũng không có đi ra khỏi căn phòng kia, cô chính là đột nhiên biến mất ở trong căn phòng kial
Tiêu Cửu Phong nhớ tới lúc cô xuất hiện.
Anh bắt đầu phải thừa nhận một sự thực rằng có lễ cô không có xảy ra chuyện mà là đang biến mất.
Cô xuất hiện đột ngột, biến mất cũng rất khó hiểu.
Nhưng cô biến mất như vậy thì còn anh thì sao?
Còn anh thì sao đây?
Ngay cả chuyện sau này anh cũng đã lên kế hoạch rôi!
"Thần Quang, cô hãy mau trở về cho tôi! Trở về đây đi!!" Tiêu Cửu Phong hướng về phía căn phòng trống rỗng kia, đè nén giọng mà gầm nhẹ: "Surprise mà cô muốn cho tôi đâu, cô dựa vào cái gì mà nói rồi lại không giữ lời? Cô không định cho tôi surprise hay sao?”
Anh muốn surprise của cô kia mài!...
Tiêu Cửu Phong từ bỏ việc tìm kiếm Thần Quang, anh biết anh tìm không được, đây là một trò đùa không gian bày ra với anh.
Anh lại bước vào sân nhỏ của bà lão này, giờ phút này bà lão ấy đã rất già rồi, già đến mức gần như đi đường không nổi nữa.
Anh cầu xin bà lão này nói cho anh, Thần Quang của anh ở nơi nào.
Bà cụ nhìn ánh mắt của anh dường như thấy rõ hết thảy, bà nói với anh, hãy đợi đi, một ngày nào đó cậu có thể chờ được duyên phận của hai người.
Tiêu Cửu Phong không biết cái gọi là một ngày nào đó là khi nào, nhưng mà anh chỉ có thể chờ.
Huống hồ gì là nếu bà lão đã nói, vậy chính là nói bọn họ còn có hi vọng, anh còn có thể gặp lại Thần Quang.
Anh bắt đầu chờ đợi Thần Quang.
Đợi qua một ngày, đợi qua hai ngày, thời gian cứ thế trôi qua mỗi một ngày, mỗi một tháng, mỗi một năm.
Mãi cho đến một ngày nọ, anh phát hiện một chuyện đáng sợ, Lý Cường vậy mà không nhớ rõ có một cô gái nhỏ gọi là Thần Quang, anh còn phát hiện, ảnh chụp của Thần Quang để lại vậy mà biến mất một phần.
Anh lung lay Lý Cường, để anh ta nhớ lại, cũng bảo thím Tôn qua đây nhớ lại, nhưng mà ký ức của thím Tôn cũng mờ nhạt đần, bà gắng sức nhớ, mới miễn cưỡng nhớ tới, hình như có một người như vậy.
Anh điên cuồng mà phục chế mỗi một phần những ảnh chụp đó, treo trên tường, treo trong phòng ngủ, treo tại mỗi một chỗ, mỗi ngày đều phải xem rất nhiều lần.
Anh biết người xung quanh cảm thấy đầu óc anh có vấn đề, cảm thấy tính tình anh quái đản, nhưng mà anh mặc kệ, anh phải nhớ kỹ Thần Quang.
Nhưng mà nỗ lực của anh tựa hồ vẫn như cũ không chống cự lại được loại sức mạnh thần bí này, thím Tôn hoàn toàn quên đi sự xuất hiện của Thần Quang, Lý Cường thì càng không có khả năng nhớ ra rồi, ảnh chụp trên tường này cũng đều không thể cứu vãn mà biến mất.
Ngay cả chính anh, anh phát hiện anh sẽ đột nhiên cảm thấy chính mình không nhớ rõ nữa, không nhớ rõ mình rốt cuộc đang chờ đợi cái gì, thậm chí không nhớ rõ đại khái dáng vẻ của Thần Quang nữa, không nhớ rõ từng thời điểm anh chơi đùa cùng Thần Quang, khóe miệng đã từng hiện ra tươi cười thế nào.
"Surprise.. Anh muốn cái surprise kia.." Anh không ngừng mà lặp lại một câu này, nhưng mà mỗi một lần lặp lại, những ký ức đó liền mờ nhạt dan đi.
Cuối cùng anh rốt cuộc đã hiểu rõ ràng, anh cũng không thể chống cự được quy luật sẽ phát sinh này.
Anh thực sự quên mất Thần Quang của anh rồi.
Tiêu Cửu Phong đột nhiên từ trong mộng bừng tỉnh.
Thời điểm tỉnh lại, cả người anh đã mồ hôi đầm đìa.
Tiêu Cửu Phong không cam lòng, anh không cách nào tiếp nhận việc Thần Quang cứ như vậy mà mất tích, cũng không cách nào tha thứ cho mình.
Anh tưởng tượng ra các loại khả năng, huy động tất cả tài nguyên có thể điều động, lục soát các đảo cách trăm dặm xung quanh, tất cả các thuyền và máy bay nhỏ đã từng đi qua hòn đảo này trong khoảng thời gian đó đều được kiểm tra nghiêm ngặt, nhưng không có... thật sự là không có.
Anh tự mình đi xem qua tất cả camera giám sát trong khoảng thời gian đó, thật sự là không có bất kỳ manh mối nào.
Cô căn bản cũng không có đi ra khỏi căn phòng kia, cô chính là đột nhiên biến mất ở trong căn phòng kial
Tiêu Cửu Phong nhớ tới lúc cô xuất hiện.
Anh bắt đầu phải thừa nhận một sự thực rằng có lễ cô không có xảy ra chuyện mà là đang biến mất.
Cô xuất hiện đột ngột, biến mất cũng rất khó hiểu.
Nhưng cô biến mất như vậy thì còn anh thì sao?
Còn anh thì sao đây?
Ngay cả chuyện sau này anh cũng đã lên kế hoạch rôi!
"Thần Quang, cô hãy mau trở về cho tôi! Trở về đây đi!!" Tiêu Cửu Phong hướng về phía căn phòng trống rỗng kia, đè nén giọng mà gầm nhẹ: "Surprise mà cô muốn cho tôi đâu, cô dựa vào cái gì mà nói rồi lại không giữ lời? Cô không định cho tôi surprise hay sao?”
Anh muốn surprise của cô kia mài!...
Tiêu Cửu Phong từ bỏ việc tìm kiếm Thần Quang, anh biết anh tìm không được, đây là một trò đùa không gian bày ra với anh.
Anh lại bước vào sân nhỏ của bà lão này, giờ phút này bà lão ấy đã rất già rồi, già đến mức gần như đi đường không nổi nữa.
Anh cầu xin bà lão này nói cho anh, Thần Quang của anh ở nơi nào.
Bà cụ nhìn ánh mắt của anh dường như thấy rõ hết thảy, bà nói với anh, hãy đợi đi, một ngày nào đó cậu có thể chờ được duyên phận của hai người.
Tiêu Cửu Phong không biết cái gọi là một ngày nào đó là khi nào, nhưng mà anh chỉ có thể chờ.
Huống hồ gì là nếu bà lão đã nói, vậy chính là nói bọn họ còn có hi vọng, anh còn có thể gặp lại Thần Quang.
Anh bắt đầu chờ đợi Thần Quang.
Đợi qua một ngày, đợi qua hai ngày, thời gian cứ thế trôi qua mỗi một ngày, mỗi một tháng, mỗi một năm.
Mãi cho đến một ngày nọ, anh phát hiện một chuyện đáng sợ, Lý Cường vậy mà không nhớ rõ có một cô gái nhỏ gọi là Thần Quang, anh còn phát hiện, ảnh chụp của Thần Quang để lại vậy mà biến mất một phần.
Anh lung lay Lý Cường, để anh ta nhớ lại, cũng bảo thím Tôn qua đây nhớ lại, nhưng mà ký ức của thím Tôn cũng mờ nhạt đần, bà gắng sức nhớ, mới miễn cưỡng nhớ tới, hình như có một người như vậy.
Anh điên cuồng mà phục chế mỗi một phần những ảnh chụp đó, treo trên tường, treo trong phòng ngủ, treo tại mỗi một chỗ, mỗi ngày đều phải xem rất nhiều lần.
Anh biết người xung quanh cảm thấy đầu óc anh có vấn đề, cảm thấy tính tình anh quái đản, nhưng mà anh mặc kệ, anh phải nhớ kỹ Thần Quang.
Nhưng mà nỗ lực của anh tựa hồ vẫn như cũ không chống cự lại được loại sức mạnh thần bí này, thím Tôn hoàn toàn quên đi sự xuất hiện của Thần Quang, Lý Cường thì càng không có khả năng nhớ ra rồi, ảnh chụp trên tường này cũng đều không thể cứu vãn mà biến mất.
Ngay cả chính anh, anh phát hiện anh sẽ đột nhiên cảm thấy chính mình không nhớ rõ nữa, không nhớ rõ mình rốt cuộc đang chờ đợi cái gì, thậm chí không nhớ rõ đại khái dáng vẻ của Thần Quang nữa, không nhớ rõ từng thời điểm anh chơi đùa cùng Thần Quang, khóe miệng đã từng hiện ra tươi cười thế nào.
"Surprise.. Anh muốn cái surprise kia.." Anh không ngừng mà lặp lại một câu này, nhưng mà mỗi một lần lặp lại, những ký ức đó liền mờ nhạt dan đi.
Cuối cùng anh rốt cuộc đã hiểu rõ ràng, anh cũng không thể chống cự được quy luật sẽ phát sinh này.
Anh thực sự quên mất Thần Quang của anh rồi.
Tiêu Cửu Phong đột nhiên từ trong mộng bừng tỉnh.
Thời điểm tỉnh lại, cả người anh đã mồ hôi đầm đìa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận