Cô Vợ Ngọt Ngào Ở Thập Niên 70

Chương 164

Chương 164Chương 164
Vương Thúy Hồng phát ra một tiếng gào khàn khàn tuyệt vọng: "Chẳng lẽ trong lòng anh chưa từng có em sao? Em và anh cùng đến từ một nền thế giới, em hiểu anh đến mức như vậy cơ mà!"
Tiêu Cửu Phong nhìn cô ta chằm chằm.
Vương Thúy Hồng đỏ mắt nhìn anh, trong mắt ngân ngấn nước mắt, từng ngụm từng ngụm thở dốc.
Tiêu Cửu Phong đột nhiên gầm nhẹ: "Lão tử hiện tại nhìn thấy cô là cảm thấy phiền, đừng có càn rỡ nữa, mau cút cho tôi!"
Vương Thúy Hồng nước mắt rơi xuống như mưa, che mặt khóc lóc rồi chật vật rời đi.
Thần Quang vắt chân lên cổ mà chạy ra ngoài, cô muốn chạy đi tìm Tiêu Cửu Phong.
Cô muốn nói cho anh biết, lời là do chính anh nói tuỳ ý cô lựa chọn thế nào cũng được.
Vậy thì cô nhất định phải chọn ở lại chỗ này, ỷ lại mà ở bên cạnh anh.
Lúc ấy cô ôm gốc cây táo mà nói, sống là con dâu của nhà họ Tiêu, chết cũng là ma của nhà họ Tiêu, khi đó cô chính là vì một miếng cơm.
Nhưng mà bây giờ cô lại muốn ôm anh mà nói, sống là con dâu của Tiêu Cửu Phong, chết cũng là ma của Tiêu Cửu Phong, cô chính là ỷ lại vào anh. Cho dù anh có không thích, thấy chướng mắt cô thì cô vẫn sẽ y lại vào anh, ai bảo anh nói ra những lời như vậy!
Thần Quang đi ra ngoài tìm Tiêu Cửu Phong.
Lúc này hoàng hôn trầm lắng, khói bụi trong thôn cũng đã bay đi, Thần Quang muốn tìm người để hỏi nhưng mà cô lại không thấy ai cả.
Cô không biết Tiêu Cửu Phong đã đi đâu.
Khi cô bước ra khỏi thôn trang, những ngọn núi phía xa xa nằm ở nơi đó như một cơn ác mộng, Thần Quang nhìn vào cánh đồng mênh mông rộng lớn, đột nhiên cảm thấy buồn, muốn khóc nhưng lại không thể khóc.
Trong lòng rất sợ.
Sợ Tiêu Cửu Phong cứ như vậy mà bỏ đi, sau khi rời đi thì sẽ không bao giờ trở vê nữa.
Sư thái đi rồi, nếu Tiêu Cửu Phong cũng rời đi, vậy thì cô còn có gì nữa đâu?
Thần Quang siết chặt nắm đấm, cô đang rất hối hận.
Có lẽ ngay từ đầu, cô không nên giận dỗi, không nên nói cái gì mà phải suy nghĩ thật kỹ, phải chậm rãi tuyển chọn đàn ông, hoặc là vừa rồi khi Tiêu Cửu Phong muốn đi, cô nên dùng sức ôm lấy anh, ôm anh không để cho anh rời đi.
Thường ngày anh thương cô nhiều như vậy, nếu như cô khóc, cô ôm lấy anh, chắc là anh sẽ không đẩy cô sang một bên.
Thần Quang lại nghĩ đến Vương Thúy Hồng, cô lần nữa cảm thấy, kỳ thật mình và Vương Thúy Hồng có cái gì khác nhau đâu, đơn giản là vận khí tốt hơn mà thôi.
Lúc cô đang nghĩ ngợi thì nhìn thấy Vương Thúy Hồng.
Hai mắt của Vương Thúy Hồng sưng đỏ, bị mấy lọn tóc ướt nhẹp dính trên mặt, nhìn có chút chật vật.
Vương Thúy Hồng cứ như vậy mà lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Thần Quang, trong mắt tràn ngập ý hận
"Vào lúc này mà cô chạy ra đây làm cái gì?" Vương Thúy Hồng mở miệng, trong giọng nói đầy sự mỉa mai.
"Tôi tìm anh Cửu Phong, cô có thấy anh ấy không?" Thần Quang cảm thấy Vương Thúy Hồng nhất định sẽ không nói cho mình biết, cô ta hận mình như vậy thế mà mình còn có thể mở miệng để hỏi.
Bởi vì cô cũng không biết phải hỏi ai nữa cả.
"Cô tìm anh ấy ư? Cô cho rằng cô có thể tìm được anh ấy? Anh ấy cũng không muốn để ý tới cô nữa đâu, thế mà cô còn muốn tìm anh ấy?" Vương Thúy Hồng trào phúng nói.
"Cô quản được tôi à!?" Tuy rằng trong lòng Thần Quang cũng khó chịu, nhưng không cam lòng yếu thế: "Tôi còn có thể đi tìm anh ấy, còn cô ngay cả việc đi tìm anh ấy cũng không được, cô tìm anh ấy thì người đàn ông nhà cô sẽ đánh nhau với cô!”
"Cô.." Vương Thúy Hồng dùng ánh mắt khó tin mà nhìn Thần Quang.
Rõ ràng nhìn là một ni cô nhỏ đơn thuần như vậy, thế mà nói chuyện sao lại khiến người ta cảm thấy khó chịu, hơn nữa vừa mở miệng thì đã trực tiếp bóp vào điểm yếu của cô ta, nói đến điểm quan trọng!
"Tôi không muốn để ý tới cô nữa, tôi sẽ tiếp tục đi tìm anh Cửu Phong của tôi đây." Thần Quang trừng mắt nhìn cô ta một cái rồi tự mình đi về phía trước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận