Cô Vợ Ngọt Ngào Ở Thập Niên 70
Chương 117
Chương 117Chương 117
Thần Quang lập tức cao hứng, trên lưng cõng theo một cái sọt rơm, đi theo Tiêu Bảo Đường qua bên kia.
Mấy người phụ nữ bên cạnh nhìn thấy như vậy, cô nhìn tôi, tôi nhìn cô, cũng nhịn không được cười ra tiếng: "Người ta da mặt mỏng, sau này đừng nói chuyện này nữa!"
Thần Quang bên này đi theo Tiêu Bảo Đường cùng mấy người cán bộ, Tiêu Bảo Đường liền thuận miệng hỏi, ví dụ như gần đây có mệt hay không mệt gì đó, Thân Quang đương nhiên nói thong thả không mệt.
Tiêu Bảo Đường nhìn thím nhỏ, trong lòng cũng nhịn không được cảm khái, tốt số, chẳng qua là tốt số.
Chú Cửu Phong của hắn rất có năng lực, vậy mà lại chăm sóc cô vợ nhỏ này như vậy, đừng nói người khác, chính là tên đàn ông nghèo nhất trong thôn đều khinh thường chăm sóc phụ nữ trong loại chuyện kia.
Nghĩ như vậy, bọn họ di tới đầu bờ ruộng, từ xa liền nhìn thấy Tiêu Cửu Phong đang cùng mấy người từ bên kia núi tới đây.
Thần Quang vừa nhìn thấy Tiêu Cửu Phong, nhớ tới mấy lời mà mấy người phụ nữ nói lúc trước, trên mặt liền nóng bỏng, lại cảm thấy trong lòng thật sự rất thích, ánh mắt càng dính trên người anh không dời được.
Tiêu Cửu Phong lại hoàn toàn không nhìn thấy Thần Quang, trực tiếp hỏi Tiêu Bảo Đường: "Lương thực của chúng ta còn mấy ngày nữa thì có thể thu vào trong kho thóc?”
Tiêu Bảo Đường nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Tiêu Cửu Phong, không dám khinh thường, vội vàng trả lời: "Qua hai ngày nữa, có thể cán xong toàn bộ, sau khi quét bụi bặm thì sẽ rây lại, rây xong còn phải phơi trên sân đập lúa mì vài ngày, xem thời tiết đi, nếu trời tốt, cũng chính là năm sáu ngày."
Tiêu Cửu Phong nhíu mày: "Năm sáu ngày? Thời gian quá dài, không được."
Tiêu Bảo Đường: "Hả? Dài sao? Những năm trước chúng ta đều là thời gian này mà!"
Tiêu Cửu Phong: "Những năm trước thời gian này thì có thể, nhưng năm nay không được."
Tiêu Bảo Đường: "Vì sao?"
Tiêu Cửu Phong nhìn thoáng qua tất cả mọi người, lạnh nhạt nói: "Đi, đến phòng làm việc nói đi"
*************%
Bọn họ đã đi tới phòng làm việc, Thần Quang không tiện đi qua đó.
Cô không thể làm gì khác hơn là cõng sọt rơm đi nhặt bông lúa mì, trong lòng lại có chút thấp thỏm.
Không biết Tiêu Cửu Phong rốt cuộc muốn nói gøì với Tiêu Bảo Đường, không biết vì sao anh lại nói năm sáu ngày không được.
Còn nữa, lúc vừa rồi ánh mắt anh đảo qua tất cả mọi người, giống như căn bản không nhìn thấy cô, điều này làm cho cô ít nhiều có chút mất mát nho nhỏ.
Mặc dù biết anh đây là đàm luận chuyện lớn trong đại đội, cô không thể so đo chút chi tiết nhỏ này, nhưng ít nhiều vẫn không thoải mái đi, thậm chí cô còn nghĩ chờ buổi tối về đến nhà, nhất định phải lắc lư trước mặt anh!
Ai biết được cô còn chưa chịu đựng đến buổi tối, chợt nghe tiêu Bảo Đường ở trong loa lớn bắt đầu kêu lên: "Đi họp, đi họp, toàn thể già trẻ trai gái, toàn bộ phụ nữ, tất cả đều đến sân đập lúa mì ở phía nam để họp, Tôi lập tức đến đó! Đi họp, đi họp, ngay lập tức đến sân đập lúa mì phía Nam để họp!"
Cái loa lớn kia hẳn là đã được vài năm rồi, nghe có vẻ két két mà vang lên, giọng nói của Tiêu Bảo Đường mang theo dày đặc tiếng ồn cùng với tạp âm truyền vào lỗ tai tất cả mọi người.
Tất cả mọi người hai mặt nhìn nhau.
"Sao vậy, đây là sao? Làm sao đang tốt lại muốn họp rồi?"
"Đúng rồi đấy, chúng ta đều làm việc đây, lúc này mở họp gì chứ!"
Bình thường họp, hoặc là thừa dịp vừa ăn cơm sáng tranh thủ thời gian mở ra, hoặc là thừa dịp mọi người ăn cơm tối, bưng chén cơm cầm công việc trong tay đi mở, như vậy cũng không quá chậm trễ thời gian, nào có giống như bây giờ, đột nhiên liền nói muốn họp.
Cũng có người nhanh nhẹn, liền đến hỏi Thần Quang: "Thần Quang, cô có biết không? Tôi thấy vừa rồi Cửu Phong mang theo Bảo Đường đi đến phòng làm việc thương lượng sự tình, thương lượng xong liền họp, có phải Cửu Phong để Bảo Đường họp hay không?"
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Thần Quang lập tức cao hứng, trên lưng cõng theo một cái sọt rơm, đi theo Tiêu Bảo Đường qua bên kia.
Mấy người phụ nữ bên cạnh nhìn thấy như vậy, cô nhìn tôi, tôi nhìn cô, cũng nhịn không được cười ra tiếng: "Người ta da mặt mỏng, sau này đừng nói chuyện này nữa!"
Thần Quang bên này đi theo Tiêu Bảo Đường cùng mấy người cán bộ, Tiêu Bảo Đường liền thuận miệng hỏi, ví dụ như gần đây có mệt hay không mệt gì đó, Thân Quang đương nhiên nói thong thả không mệt.
Tiêu Bảo Đường nhìn thím nhỏ, trong lòng cũng nhịn không được cảm khái, tốt số, chẳng qua là tốt số.
Chú Cửu Phong của hắn rất có năng lực, vậy mà lại chăm sóc cô vợ nhỏ này như vậy, đừng nói người khác, chính là tên đàn ông nghèo nhất trong thôn đều khinh thường chăm sóc phụ nữ trong loại chuyện kia.
Nghĩ như vậy, bọn họ di tới đầu bờ ruộng, từ xa liền nhìn thấy Tiêu Cửu Phong đang cùng mấy người từ bên kia núi tới đây.
Thần Quang vừa nhìn thấy Tiêu Cửu Phong, nhớ tới mấy lời mà mấy người phụ nữ nói lúc trước, trên mặt liền nóng bỏng, lại cảm thấy trong lòng thật sự rất thích, ánh mắt càng dính trên người anh không dời được.
Tiêu Cửu Phong lại hoàn toàn không nhìn thấy Thần Quang, trực tiếp hỏi Tiêu Bảo Đường: "Lương thực của chúng ta còn mấy ngày nữa thì có thể thu vào trong kho thóc?”
Tiêu Bảo Đường nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Tiêu Cửu Phong, không dám khinh thường, vội vàng trả lời: "Qua hai ngày nữa, có thể cán xong toàn bộ, sau khi quét bụi bặm thì sẽ rây lại, rây xong còn phải phơi trên sân đập lúa mì vài ngày, xem thời tiết đi, nếu trời tốt, cũng chính là năm sáu ngày."
Tiêu Cửu Phong nhíu mày: "Năm sáu ngày? Thời gian quá dài, không được."
Tiêu Bảo Đường: "Hả? Dài sao? Những năm trước chúng ta đều là thời gian này mà!"
Tiêu Cửu Phong: "Những năm trước thời gian này thì có thể, nhưng năm nay không được."
Tiêu Bảo Đường: "Vì sao?"
Tiêu Cửu Phong nhìn thoáng qua tất cả mọi người, lạnh nhạt nói: "Đi, đến phòng làm việc nói đi"
*************%
Bọn họ đã đi tới phòng làm việc, Thần Quang không tiện đi qua đó.
Cô không thể làm gì khác hơn là cõng sọt rơm đi nhặt bông lúa mì, trong lòng lại có chút thấp thỏm.
Không biết Tiêu Cửu Phong rốt cuộc muốn nói gøì với Tiêu Bảo Đường, không biết vì sao anh lại nói năm sáu ngày không được.
Còn nữa, lúc vừa rồi ánh mắt anh đảo qua tất cả mọi người, giống như căn bản không nhìn thấy cô, điều này làm cho cô ít nhiều có chút mất mát nho nhỏ.
Mặc dù biết anh đây là đàm luận chuyện lớn trong đại đội, cô không thể so đo chút chi tiết nhỏ này, nhưng ít nhiều vẫn không thoải mái đi, thậm chí cô còn nghĩ chờ buổi tối về đến nhà, nhất định phải lắc lư trước mặt anh!
Ai biết được cô còn chưa chịu đựng đến buổi tối, chợt nghe tiêu Bảo Đường ở trong loa lớn bắt đầu kêu lên: "Đi họp, đi họp, toàn thể già trẻ trai gái, toàn bộ phụ nữ, tất cả đều đến sân đập lúa mì ở phía nam để họp, Tôi lập tức đến đó! Đi họp, đi họp, ngay lập tức đến sân đập lúa mì phía Nam để họp!"
Cái loa lớn kia hẳn là đã được vài năm rồi, nghe có vẻ két két mà vang lên, giọng nói của Tiêu Bảo Đường mang theo dày đặc tiếng ồn cùng với tạp âm truyền vào lỗ tai tất cả mọi người.
Tất cả mọi người hai mặt nhìn nhau.
"Sao vậy, đây là sao? Làm sao đang tốt lại muốn họp rồi?"
"Đúng rồi đấy, chúng ta đều làm việc đây, lúc này mở họp gì chứ!"
Bình thường họp, hoặc là thừa dịp vừa ăn cơm sáng tranh thủ thời gian mở ra, hoặc là thừa dịp mọi người ăn cơm tối, bưng chén cơm cầm công việc trong tay đi mở, như vậy cũng không quá chậm trễ thời gian, nào có giống như bây giờ, đột nhiên liền nói muốn họp.
Cũng có người nhanh nhẹn, liền đến hỏi Thần Quang: "Thần Quang, cô có biết không? Tôi thấy vừa rồi Cửu Phong mang theo Bảo Đường đi đến phòng làm việc thương lượng sự tình, thương lượng xong liền họp, có phải Cửu Phong để Bảo Đường họp hay không?"
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Bạn cần đăng nhập để bình luận