Cô Vợ Ngọt Ngào Ở Thập Niên 70
Chuong 68
Chuong 68Chuong 68
Một ni cô nhỏ tinh xảo đến xinh đẹp như vậy, nhỏ bé mềm mại, có đàn ông nào nhìn thấy mà không động tâm chứ!
Huống chỉ là một người đàn ông độc thân nhiều năm như Tiêu Cửu Phong!
Mấy người phụ nữ bên cạnh đương nhiên thấy được sắc mặt của Vương Thúy Hồng, sắc mặt kia phảng phất như mất hồn.
Đều là phụ nữ với nhau, hiểu tâm phụ nữ nhất, chỉ cần nhìn đã biết lúc Vương Thúy Hồng thấy cô vợ nhỏ người ta, trong lòng đang nghĩ cái gì.
Cô ta cười hì hì: "Thế nào, thất vọng rồi phải không? Nhìn tóc của Thần Quang người ta, so với những mái tóc dài kia thì xinh đẹp hơn nhiều! Tôi đã lúc nào gặp qua cô vợ nhỏ xinh đẹp như vậy đâu chứt"
Mấy người phụ nữ bên cạnh cũng cảm thấy buồn cười, đều ha ha cười rộ lên.
"Phỏng chừng có người muốn làm Thần Quang mất mặt đi! Nhưng người ta hết lần này tới lần khác tóc ngắn cũng đẹp! Tháo khăn xuống càng đẹp mắt hơn!"
Trong lời này, di nhiên càng nhiều là châm chọc.
Dù sao ở trong thôn này, đại đa số vẫn là phụ nữ thành thật, không có việc gì đào bới chuyện trong miệng cô vợ nhỏ đơn thuần như Thần Quang, coi như là niềm vui duy nhất của các cô.
Về phần loại người giống như Vương Thúy Hồng, rõ ràng đã lập gia đình, lại hết lần này tới lần khác một lòng nghĩ đến người đàn ông khác, thật đúng là hiếm thấy, người bình thường không có loại da mặt dày như cô ta.
Vương Thúy Hồng nghe nói như vậy, mặt đỏ tai hồng, nhưng rốt cuộc không nói gì.
Cuối cùng cười lạnh một tiếng, xoay người cõng thùng phun sương rời đi.
***********%
Trong thôn này, bạn ở phía Đông thôn nói một câu, chờ bạn đi tới phía Tây thôn, câu nói kia đã đến đó trước bạn.
Trên thực tế đó chính là sự thật.
Chờ Thần Quang dọc theo kênh rạch đi qua đi lại một lần nữa, lúc đi qua bên giếng, cô phát hiện chuyện về cô và Tiêu Cửu Phong đã truyền khắp nơi.
"Tiêu Cửu Phong quả thật lợi hại, tối hôm qua lăn qua lăn lại hơn nửa đêm, trước tiên ở trên giường trong phòng phía Tây, giường ở phòng phía Tây đều bị giày vò sụp đổ, mới đổi thành giường lớn trong căn phòng phía Bắc!"
"Ối giời ơi, cô vợ nhỏ chịu được sao?"
"Còn không phải sao, nào chịu được, nghe nói cô vợ nhỏ vừa khóc vừa kêu, kêu ròng rã suốt một đêm!"
"Đúng đúng đúng, tôi nghe người ta nói người khác đều nghe được, còn nói Tiêu Cửu Phong cũng rống rồi lại rống! Cái này là dùng nhiều sức cỡ nào al"
Những người này đang thảo luận đến nước bọt văng tung tóe, đột nhiên, vừa quay đầu lại, liền thấy một cô vợ nhỏ trắng nõn xinh đẹp đang cầm xẻng sắt, dùng ánh mắt nghi hoặc mà nhìn các cô.
Một đám người nhất thời ngây người, chột dạ rụt cổ, vội vàng giải tán.
Thần Quang nhìn mọi người rời đi, trong lòng quả thật là nghi hoặc, không rõ các cô rốt cuộc đang nói cái gì, cái gì gọi là một đêm, căn bản không có a, còn có cái gì mà giường sập, căn bản không sập, là chuột, chuột đó!
Cô rõ ràng nói với nhóm người Ninh Quế Hoa là có chuột, các cô ấy như thế nào coi như không nghe thấy vậy?
Đang buồn bực, chỉ thấy Tuệ An và Vương Hữu Điền vác cuốc đi tới, Tuệ An vừa nhìn thấy Thần Quang, lập tức nhìn về phía Vương Hữu Điền, liều mạng nháy mắt với Vương Hữu Điền: "Anh đi qua bên kia hỗ trợ đi, em nghe nói máy bơm nước bên kia hình như xảy ra vấn đề, cần người hỗ trợ."
Vương Hữu Điền gật đầu: "Được, anh đi đây."
Nói như vậy liền đi, lúc đi, ánh mắt kia còn thỉnh thoảng đảo qua người Thần Quang. Thần Quang càng thêm kỳ quái, cô cảm thấy ánh mắt Vương Hữu Điền lúc nhìn mình cứ là lạ.
Thần Quang: "Sư tỷ, anh rể đây là sao vậy?"
Tuệ An liếc mắt nhìn người đàn ông của mình một cái, cười giả lả: "Không có gì đâu, anh ấy cứ như vậy, phỏng chừng là luyến tiếc chị!"
Thần Quang: "Ồ, anh rể đối với sư tỷ thật tốt!"
Tuệ An ở trong lòng cười ha ha.
Cực kỳ không thoải mái, lòng tràn đầy chua xót, bất quá cô ta sẽ không nói ra.
Ở trước mặt sư muội này, cô ta phải cười vui vẻ, cuộc sống phải trôi qua ít nhất thoạt nhìn hồng hồng hỏa hỏa(*), có vậy thì mới không bị yếu thế và mất mặt.
Chú thích:
(*“)Hồng hồng hỏa hỏa (Thành ngữ) Hình dung thịnh vượng hoặc đời sống giàu có dư giả.
Một ni cô nhỏ tinh xảo đến xinh đẹp như vậy, nhỏ bé mềm mại, có đàn ông nào nhìn thấy mà không động tâm chứ!
Huống chỉ là một người đàn ông độc thân nhiều năm như Tiêu Cửu Phong!
Mấy người phụ nữ bên cạnh đương nhiên thấy được sắc mặt của Vương Thúy Hồng, sắc mặt kia phảng phất như mất hồn.
Đều là phụ nữ với nhau, hiểu tâm phụ nữ nhất, chỉ cần nhìn đã biết lúc Vương Thúy Hồng thấy cô vợ nhỏ người ta, trong lòng đang nghĩ cái gì.
Cô ta cười hì hì: "Thế nào, thất vọng rồi phải không? Nhìn tóc của Thần Quang người ta, so với những mái tóc dài kia thì xinh đẹp hơn nhiều! Tôi đã lúc nào gặp qua cô vợ nhỏ xinh đẹp như vậy đâu chứt"
Mấy người phụ nữ bên cạnh cũng cảm thấy buồn cười, đều ha ha cười rộ lên.
"Phỏng chừng có người muốn làm Thần Quang mất mặt đi! Nhưng người ta hết lần này tới lần khác tóc ngắn cũng đẹp! Tháo khăn xuống càng đẹp mắt hơn!"
Trong lời này, di nhiên càng nhiều là châm chọc.
Dù sao ở trong thôn này, đại đa số vẫn là phụ nữ thành thật, không có việc gì đào bới chuyện trong miệng cô vợ nhỏ đơn thuần như Thần Quang, coi như là niềm vui duy nhất của các cô.
Về phần loại người giống như Vương Thúy Hồng, rõ ràng đã lập gia đình, lại hết lần này tới lần khác một lòng nghĩ đến người đàn ông khác, thật đúng là hiếm thấy, người bình thường không có loại da mặt dày như cô ta.
Vương Thúy Hồng nghe nói như vậy, mặt đỏ tai hồng, nhưng rốt cuộc không nói gì.
Cuối cùng cười lạnh một tiếng, xoay người cõng thùng phun sương rời đi.
***********%
Trong thôn này, bạn ở phía Đông thôn nói một câu, chờ bạn đi tới phía Tây thôn, câu nói kia đã đến đó trước bạn.
Trên thực tế đó chính là sự thật.
Chờ Thần Quang dọc theo kênh rạch đi qua đi lại một lần nữa, lúc đi qua bên giếng, cô phát hiện chuyện về cô và Tiêu Cửu Phong đã truyền khắp nơi.
"Tiêu Cửu Phong quả thật lợi hại, tối hôm qua lăn qua lăn lại hơn nửa đêm, trước tiên ở trên giường trong phòng phía Tây, giường ở phòng phía Tây đều bị giày vò sụp đổ, mới đổi thành giường lớn trong căn phòng phía Bắc!"
"Ối giời ơi, cô vợ nhỏ chịu được sao?"
"Còn không phải sao, nào chịu được, nghe nói cô vợ nhỏ vừa khóc vừa kêu, kêu ròng rã suốt một đêm!"
"Đúng đúng đúng, tôi nghe người ta nói người khác đều nghe được, còn nói Tiêu Cửu Phong cũng rống rồi lại rống! Cái này là dùng nhiều sức cỡ nào al"
Những người này đang thảo luận đến nước bọt văng tung tóe, đột nhiên, vừa quay đầu lại, liền thấy một cô vợ nhỏ trắng nõn xinh đẹp đang cầm xẻng sắt, dùng ánh mắt nghi hoặc mà nhìn các cô.
Một đám người nhất thời ngây người, chột dạ rụt cổ, vội vàng giải tán.
Thần Quang nhìn mọi người rời đi, trong lòng quả thật là nghi hoặc, không rõ các cô rốt cuộc đang nói cái gì, cái gì gọi là một đêm, căn bản không có a, còn có cái gì mà giường sập, căn bản không sập, là chuột, chuột đó!
Cô rõ ràng nói với nhóm người Ninh Quế Hoa là có chuột, các cô ấy như thế nào coi như không nghe thấy vậy?
Đang buồn bực, chỉ thấy Tuệ An và Vương Hữu Điền vác cuốc đi tới, Tuệ An vừa nhìn thấy Thần Quang, lập tức nhìn về phía Vương Hữu Điền, liều mạng nháy mắt với Vương Hữu Điền: "Anh đi qua bên kia hỗ trợ đi, em nghe nói máy bơm nước bên kia hình như xảy ra vấn đề, cần người hỗ trợ."
Vương Hữu Điền gật đầu: "Được, anh đi đây."
Nói như vậy liền đi, lúc đi, ánh mắt kia còn thỉnh thoảng đảo qua người Thần Quang. Thần Quang càng thêm kỳ quái, cô cảm thấy ánh mắt Vương Hữu Điền lúc nhìn mình cứ là lạ.
Thần Quang: "Sư tỷ, anh rể đây là sao vậy?"
Tuệ An liếc mắt nhìn người đàn ông của mình một cái, cười giả lả: "Không có gì đâu, anh ấy cứ như vậy, phỏng chừng là luyến tiếc chị!"
Thần Quang: "Ồ, anh rể đối với sư tỷ thật tốt!"
Tuệ An ở trong lòng cười ha ha.
Cực kỳ không thoải mái, lòng tràn đầy chua xót, bất quá cô ta sẽ không nói ra.
Ở trước mặt sư muội này, cô ta phải cười vui vẻ, cuộc sống phải trôi qua ít nhất thoạt nhìn hồng hồng hỏa hỏa(*), có vậy thì mới không bị yếu thế và mất mặt.
Chú thích:
(*“)Hồng hồng hỏa hỏa (Thành ngữ) Hình dung thịnh vượng hoặc đời sống giàu có dư giả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận