Cô Vợ Ngọt Ngào Ở Thập Niên 70
Chương 190
Chương 190Chương 190
Đối với cô ta mà nói anh đã từng là nhân vật cao cả khó mà chạm tới, nghĩ cũng không dám nghĩ đến, kết quả hiện tại là hai người lưu lạc đến một nơi lạc hậu như vậy, cô ta cho rằng bọn họ sẽ tâm ý tương thông, Vương Thuý Hồng cho rằng bản thân mình ở trong mắt anh luôn là sự khác biệt.
Kết quả vậy mà anh lại đi mất, sau khi rời đi may năm không trở về để cô ta đau khổ chờ đợi như vậy.
Rồi thời điểm Tiêu Cửu Phong trở về, anh lại tìm được một ni cô nhỏi
Một ni cô nhỏ dốt nát không biết gì, một cô gái nhỏ nhắn hoàn toàn không có tiếng nói chung gì với anh!
Trong lòng Vương Thúy Hồng thất vọng tột cùng, có lẽ đàn ông chính là như vậy, cho dù là đàn ông cao quý thế nào đi chăng nữa thì cũng không chạy thoát khỏi việc bị sắc đẹp cám dỗ, về phần tâm linh tương thông gì đó đều là nói nhảm!
Không phải ni cô nhỏ có thể quyến rũ anh hay sao?
Vương Thúy Hồng thở sâu, nhìn bầu trời không có ánh trăng, cô ta dùng một loại âm điệu khác thường nói: "Tiêu Cửu Phong à, lời em nói với anh, có lẽ anh không tin, nhưng đó đều là sự thật, ni cô nhỏ nhà anh, cô ta không an phận, trước đó cô ta từng dụ do không ít đàn ông, cô ta còn từng lêu lổng với đàn ông ở trong núi!"
Khi nói ra những lời này, bầu không khí trong bóng đêm dường như cũng trở nên đông cứng lại, cô ta đang chờ, chờ anh nói chuyện mở lời với cô.
Nhưng mà đáp lại cô ta chỉ có một chữ: "Cút."
Vương Thúy Hồng không thể tin được: "Anh không tin sao, anh không tin phải không? Sư tỷ cô ta cũng nói rồi, chuyện này là chính sư tỷ cô ta nói, nói rằng trước kia cô ta..."
Tiêu Cửu Phong: "Đúng là một người đần độn, cút cho tôi."
Vương Thúy Hồng hoàn toàn điên rồi, cô ta đi vào trong túp lều, bổ nhào qua, xé mở cúc áo thêu trên vạt áo mình: "Anh là bị phụ nữ mê hoặc rồi, chẳng phải cô ta có thể dụ dỗ anh sao, anh cho rằng em không thể ư, em cũng biết đó, anh nhìn em đi, em không có gì nhiều hơn cô ta hay sao, anh thích phóng túng thì em hoàn toàn có thel"
Tiêu Cửu Phong nhìn bộ dạng điên điên khùng khùng của người phụ nữ này, đột nhiên nghĩ đến ban đầu, lúc ban đầu, Vương Thúy Hồng vẫn tương đối đơn thuần, kiếp trước lúc cô ta chết cũng chỉ mới hơn hai mươi tuổi, kiếp này cũng từng đơn thuần giống như những cô gái khác ở điểm này.
Anh nhíu mày: "Thúy Hồng, cô và tôi cùng tới từ thời đại đó, tôi niệm tình nghĩa đồng hương, vẫn luôn chăm sóc cô nhiều hơn, nhưng cô chính là cô, tôi chính là tôi, giữa chúng ta cũng không phải buộc chung với nhau, cô không thể thực hiện ràng buộc đạo đức với tôi, về phần tình cảm, không phải cầu xin là được, cũng không phải dựa vào tình dục để đổi lấy. Dáng vẻ này của cô chỉ có thể khiến tôi càng thêm khinh thường cô thôi, đồng thời cũng giẫm nát nhừ tình hữu nghị từng có của chúng ta."
Vương Thúy Hồng nghe lời này, cả người ngây ngốc ra ở đó, thậm chí cô ta có chút hoảng hốt, hoảng hốt nhìn Tiêu Cửu Phong, thì thào nói: "Không phải dùng tình dục để đổi lấy, anh đang ám chỉ cái gì vậy chứ... Vì sao anh thích cô ta như vậy, dựa vào cái gì cô ta khiến anh thích như vậy..."
Tiêu Cửu Phong: "Bởi vì cô ấy là Thần Quang."
Bởi vì cô ấy là Thần Quang?
Vương Thúy Hồng không hiểu, không hiểu đây là ý gì, nhưng cô ta thấy được lạnh lùng trong mắt Tiêu Cửu Phong.
Cô ta đứng lên, cũng không thèm phủi đất trên người một cái, suy sụp rời đi.
**************%*%
Thần Quang rón ra rón rén đi lại túp lêu của Tiêu Cửu Phong.
Kỳ thực ban ngày cô đã tới túp lều này rất nhiều lần, đưa cơm cho chồng, đưa nước cho chồng, mỗi một chuyến đi đến, mỗi một lần qua đây, nếu như có đàn ông khác ở đây, tất cả mọi người sẽ gọi "Cửu Phong à, vợ anh đến đưa cơm cho anh này". Lúc đó trong lòng Thần Quang thật sự vừa ngượng ngùng vừa vui vẻ.
Đây là người đàn ông cô thích, thích từ tận đáy lòng, mà cô là người vợ quang minh chính đại của người đàn ông này, về sau chết cũng có thể làm con dâu quỷ của nhà họ Tiêu.
Đối với cô ta mà nói anh đã từng là nhân vật cao cả khó mà chạm tới, nghĩ cũng không dám nghĩ đến, kết quả hiện tại là hai người lưu lạc đến một nơi lạc hậu như vậy, cô ta cho rằng bọn họ sẽ tâm ý tương thông, Vương Thuý Hồng cho rằng bản thân mình ở trong mắt anh luôn là sự khác biệt.
Kết quả vậy mà anh lại đi mất, sau khi rời đi may năm không trở về để cô ta đau khổ chờ đợi như vậy.
Rồi thời điểm Tiêu Cửu Phong trở về, anh lại tìm được một ni cô nhỏi
Một ni cô nhỏ dốt nát không biết gì, một cô gái nhỏ nhắn hoàn toàn không có tiếng nói chung gì với anh!
Trong lòng Vương Thúy Hồng thất vọng tột cùng, có lẽ đàn ông chính là như vậy, cho dù là đàn ông cao quý thế nào đi chăng nữa thì cũng không chạy thoát khỏi việc bị sắc đẹp cám dỗ, về phần tâm linh tương thông gì đó đều là nói nhảm!
Không phải ni cô nhỏ có thể quyến rũ anh hay sao?
Vương Thúy Hồng thở sâu, nhìn bầu trời không có ánh trăng, cô ta dùng một loại âm điệu khác thường nói: "Tiêu Cửu Phong à, lời em nói với anh, có lẽ anh không tin, nhưng đó đều là sự thật, ni cô nhỏ nhà anh, cô ta không an phận, trước đó cô ta từng dụ do không ít đàn ông, cô ta còn từng lêu lổng với đàn ông ở trong núi!"
Khi nói ra những lời này, bầu không khí trong bóng đêm dường như cũng trở nên đông cứng lại, cô ta đang chờ, chờ anh nói chuyện mở lời với cô.
Nhưng mà đáp lại cô ta chỉ có một chữ: "Cút."
Vương Thúy Hồng không thể tin được: "Anh không tin sao, anh không tin phải không? Sư tỷ cô ta cũng nói rồi, chuyện này là chính sư tỷ cô ta nói, nói rằng trước kia cô ta..."
Tiêu Cửu Phong: "Đúng là một người đần độn, cút cho tôi."
Vương Thúy Hồng hoàn toàn điên rồi, cô ta đi vào trong túp lều, bổ nhào qua, xé mở cúc áo thêu trên vạt áo mình: "Anh là bị phụ nữ mê hoặc rồi, chẳng phải cô ta có thể dụ dỗ anh sao, anh cho rằng em không thể ư, em cũng biết đó, anh nhìn em đi, em không có gì nhiều hơn cô ta hay sao, anh thích phóng túng thì em hoàn toàn có thel"
Tiêu Cửu Phong nhìn bộ dạng điên điên khùng khùng của người phụ nữ này, đột nhiên nghĩ đến ban đầu, lúc ban đầu, Vương Thúy Hồng vẫn tương đối đơn thuần, kiếp trước lúc cô ta chết cũng chỉ mới hơn hai mươi tuổi, kiếp này cũng từng đơn thuần giống như những cô gái khác ở điểm này.
Anh nhíu mày: "Thúy Hồng, cô và tôi cùng tới từ thời đại đó, tôi niệm tình nghĩa đồng hương, vẫn luôn chăm sóc cô nhiều hơn, nhưng cô chính là cô, tôi chính là tôi, giữa chúng ta cũng không phải buộc chung với nhau, cô không thể thực hiện ràng buộc đạo đức với tôi, về phần tình cảm, không phải cầu xin là được, cũng không phải dựa vào tình dục để đổi lấy. Dáng vẻ này của cô chỉ có thể khiến tôi càng thêm khinh thường cô thôi, đồng thời cũng giẫm nát nhừ tình hữu nghị từng có của chúng ta."
Vương Thúy Hồng nghe lời này, cả người ngây ngốc ra ở đó, thậm chí cô ta có chút hoảng hốt, hoảng hốt nhìn Tiêu Cửu Phong, thì thào nói: "Không phải dùng tình dục để đổi lấy, anh đang ám chỉ cái gì vậy chứ... Vì sao anh thích cô ta như vậy, dựa vào cái gì cô ta khiến anh thích như vậy..."
Tiêu Cửu Phong: "Bởi vì cô ấy là Thần Quang."
Bởi vì cô ấy là Thần Quang?
Vương Thúy Hồng không hiểu, không hiểu đây là ý gì, nhưng cô ta thấy được lạnh lùng trong mắt Tiêu Cửu Phong.
Cô ta đứng lên, cũng không thèm phủi đất trên người một cái, suy sụp rời đi.
**************%*%
Thần Quang rón ra rón rén đi lại túp lêu của Tiêu Cửu Phong.
Kỳ thực ban ngày cô đã tới túp lều này rất nhiều lần, đưa cơm cho chồng, đưa nước cho chồng, mỗi một chuyến đi đến, mỗi một lần qua đây, nếu như có đàn ông khác ở đây, tất cả mọi người sẽ gọi "Cửu Phong à, vợ anh đến đưa cơm cho anh này". Lúc đó trong lòng Thần Quang thật sự vừa ngượng ngùng vừa vui vẻ.
Đây là người đàn ông cô thích, thích từ tận đáy lòng, mà cô là người vợ quang minh chính đại của người đàn ông này, về sau chết cũng có thể làm con dâu quỷ của nhà họ Tiêu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận