Cô Vợ Ngọt Ngào Ở Thập Niên 70

Chương 123

Chương 123Chương 123
Bọn họ đều mệt mỏi, bận rộn cả ngày, đến bây giờ trời tối còn chưa ăn cơm, mệt muốn sống muốn chết, mệt đến chết lặng, ai còn quan tâm người khác có phải là đang chê cười mình hay không.
Mấy người của thôn Vương Lâu kia còn muốn nói cái gì nữa, bỗng nhiên cảm giác được một đạo tầm mắt.
Mọi người nhanh chóng nhìn sang, là Tiêu Cửu Phong.
Anh trầm mặt, ánh mắt bình thản, lúc nhìn bọn họ cũng không có biểu tình gì, nhưng tất cả bọn họ đều có cảm giác... có chút chột da.
Tiêu Cửu Phong đang dẫn theo vài người, lại một lần nữa kiểm tra sân đập lúa mì, tranh thủ không bỏ sót một chút lương thực nào.
Mấy người của thôn Vương Lâu vừa nhìn thấy Tiêu Cửu Phong, nhất thời có chút phát lạnh sau lưng, người này bất thình lình xuất hiện trong đêm tối, cứ như vậy mặt không chút cảm xúc mà nhìn bọn họ, ánh mắt lạnh lùng kia giống như có thể nhìn thấu lòng người, khiến người xem trong lòng e ngại.
Tiêu Cửu Phong: "Có thời gian nhàn rỗi nói chuyện phiếm thì lo quản tốt chính các người đi."
Mọi người vội vàng gật đầu, cũng không dám nói chuyện tiếp. Bọn họ sợ Tiêu Cửu Phong, bởi vì Tiêu Cửu Phong đánh nhau đặc biệt lợi hại, cũng bởi vì lần trước Tiêu Cửu Phong bận rộn giúp đại đội sản xuất bọn họ.
Bọn họ dám cười nhạo bất luận kẻ nào, nhưng không ai đám cười nhạo Tiêu Cửu Phong.
Bọn họ chỉ có thể thu hồi sự tò mò của mình, mang theo nụ cười ngượng ngùng, chuẩn bị rời đi.
Ai biết được vào lúc này, Vương Kim Long tới đây rồi.
Vương Kim Long đi tới đây, cười ha ha nhìn Tiêu Cửu Phong: "Người anh em, đây là sao vậy, sao lại gấp gáp như thế?"
Tiêu Cửu Phong nhìn thoáng qua Vương Kim Long: "Hai ngày nay có thể có bão lớn, có thể cất vào thì mau chóng cất lương thực vào đi, đừng để ông trời làm hỏng."
Vương Kim Long càng cười to hơn, giơ ngón tay cái lên nói với Tiêu Cửu Phong: "Được đó! Cửu Phong, cậu được lắm đó, ngay cả bão mà cậu cũng nhìn ra được rồi!"
Hắn cười ha ha khen xong, mới nói: "Có điều cái chuyện gió bão này, trong công xã người ta đã nói, nhắc nhở chúng ta chính là mưa to mà thôi, không sợ, trong đại đội chúng tôi chuẩn bị vải dầu rồi, thật sự không được thì che lại, dù sao cũng không có chuyện gì lớn."
Mọi người lập tức hiểu được ý tứ của hắn. Người ta sớm biết điều mà Tiêu Cửu Phong biết đến, căn bản là không xem ra gì.
Vương Kim Long đây là ngoài sáng thì khen, nhưng kỳ thật vẫn là cười Tiêu Cửu Phong chuyện nhỏ như hạt mè mà liền đi giày vò mọi người vô tội vạ, chẳng qua hắn không muốn công khai chê cười mà thôi.
Tiêu Cửu Phong lại chỉ nhướng mày, ánh mắt nhàn nhạt mà nhìn hắn: "Kim Long, chúng ta cũng là cùng nhau lớn lên từ nhỏ, lương thực này liên quan đến khẩu phần lương thực của không ít người, tôi khuyên cậu vẫn nên cẩn thận một chút. Cơn bão lần này có thể không giống như trước đây, cậu xem xét một chút cũng suy nghĩ biện pháp, tránh cho xảy ra chuyện."
Vương Kim Long nghe được điều này, sửng sốt một chút, nghiêm túc nhìn Tiêu Cửu Phong.
Hắn nhìn ra sự thành khẩn trong mắt Tiêu Cửu Phong.
Tiêu Cửu Phong cũng không để ý trong lời nói của hắn ẩn giấu cười nhạo, ngược lại còn khuyên hắn.
Giờ khắc này, Vương Kim Long có chút xấu hổ, cũng có chút xúc động.
Hắn thu liễm nụ cười, mím môi, nhìn Tiêu Cửu Phong, lời nói cũng thành khẩn hơn: "Cửu Phong, cậu a, có thể là ở bên ngoài thời gian dài, không hiểu cuộc sống của dân chúng chúng ta bây giờ, cũng không biết tình huống hiện tại. Người ta bây giờ đều chú ý khoa học, dự báo thời tiết có thể chuẩn, nói hôm nay có mưa thì hôm nay có mưa, nói rõ ngày mai có sấm sét thì ngày mai sấm sét. Có công xã ở đây, chúng ta sợ cái gì, chờ thông báo là được! Hơn nữa, cho dù là mưa to, chúng ta đều còn sống, nhiều ánh mắt nhìn như vậy, ai có thể ngốc nghếch chờ mưa kia làm cho cây trồng của chúng ta ngâm nước!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận