Cô Vợ Ngọt Ngào Ở Thập Niên 70
Chuong 98
Chuong 98Chuong 98
Thần Quang bất đắc dĩ lắc lắc đầu, thở dài một hơi, nghĩ sư tỷ là sư tỷ tốt, chính là tâm nhãn quá nhiều.
Đang thở dài, đột nhiên một người từ bên cạnh đi tới, nắm lấy tay cô, mạnh mẽ kéo cô sang bên cạnh.
Cô giật nảy mình, thiếu chút nữa sợ hãi kêu lên, kết quả còn chưa lên tiếng, đã bị bịt miệng lại, bên tai truyền đến thanh âm trầm thấp sâu lắng: "Đừng sợ, là anh."
Là Tiêu Cửu Phong.
Thần Quang thở phào nhẹ nhõm, nhưng mà vẫn mềm giọng lẩm bẩm nói: "Anh Cửu Phong, anh làm em sợ quá đi mất!"
Tiêu Cửu Phong cười khẽ: "Thế em cho rằng là ai?"
Thần Quang ngửa mặt nhìn anh, từ góc độ này, nhìn thấy đường nét khuôn hàm cứng rắn của anh, lúc này bởi vì cười, đường nét đều trở nên mem mại.
Cô vẫn cảm thấy anh cười rộ lên thì sẽ có dáng vẻ không có lòng tốt, giống như đang cười nhạo người ta vậy.
Cô cắn môi, cố tình nói: "Em tưởng đó là một kẻ bại hoại!" Tiêu Cửu Phong: "Phải không? Anh là kẻ bại hoại à? Nếu thế thì không cho em ăn đồ ăn ngon nữa."
Thần Quang nghe xong, vội vàng giữ chặt tay áo của anh: "Không không không, anh không phải là kẻ bại hoại."
Tiêu Cửu Phong: "Vậy anh là cái gì nào?"
Thần Quang: "Anh trai tốt!"
Cô chỉ thuận miệng hô như vậy mà thôi, chính là vì một miếng ăn, chẳng qua là cô gái nhỏ đọc rõ từng chữ mềm mại nhuyễn manh, thanh âm ríu rít, tiếng hô anh trai tốt kia giống như là đang làm nũng, nụ cười trên mặt Tiêu Cửu Phong liền thu liễm.
Anh cảm thấy mình vẫn không nên nói đùa với cô, trêu chọc cô cuối cùng người khổ lại là chính mình.
Anh dắt tay của cô: "Đi, đi theo anh."
Thần Quang cứ như vậy bị dắt theo, giẫm lên cỏ đầy đất kia, vén cành cây nằm ngang lên, cuối cùng đi tới một chỗ đất trống.
Lúc này trăng sáng treo cao, dưới ánh trăng là một mảnh đất đá trắng noãn, trên mặt đất đá đã dùng cây cổ thụ dựng lên một cái giá đỡ, đây là muốn chờ nướng đồ ăn.
Thần Quang vừa thấy được cái này, lập tức hưng phấn. Cái này cũng giống như năm đó cô đi theo sư thái xuống núi, nhìn thấy anh và mấy anh trai lớn ở nơi đó nướng đồ ăn!
Tiêu Cửu Phong phân phó: "Em đi nhặt chút cỏ khô lại đây. Đừng đi xa quá, ở ngay cạnh chỗ này là được."
Thần Quang vội vàng đáp ứng, đứng dậy đi qua bên cạnh nhặt những cỏ khô, lá cây khô kia.
Còn Tiêu Cửu Phong thì mở túi vải màu xanh quân đội rồi lấy diêm từ bên trong ra,"xoẹt" một tiếng, quẹt ra lửa, trước tiên dùng cỏ mềm làm mồi dẫn, sau đó đốt, liền đi châm củi.
Thần Quang tốn sức nhặt không ít cỏ khô xong mới ôm trở về, đến lúc trở về nhìn một cái, cơ hồ không thể tin được.
Tiêu Cửu Phong dựng giá đỡ lên, trên kệ thế mà dùng một cây gậy sắt cắm một con thỏ, đã sớm chuẩn bị xong, đang nướng ở nơi đó, thịt thỏ ở trong sự liếm láp của ngọn lửa dần dần bị nướng chảy ra dầu mỡ, da trở nên cháy vàng.
Thần Quang không thể tin được: "Đây, đây là ở đâu ra?”
Tiêu Cửu Phong: "Dùng ảo thuật biến ra."
Thần Quang dậm chân: "Anh cứ trêu chọc em!"
Cô đương nhiên không tin anh có thể làm ảo thuật, lập tức nhớ tới lúc trước anh nói ăn ngon, nhất thời hiểu ra đây chính là món ăn ngon mà anh nói! Tiêu Cửu Phong nhìn dáng vẻ kia của cô, nhướng mày nở nụ cười: "Hôm nay anh bận rộn xong chuyện động cơ, liền tranh thủ thời gian lên núi tìm. Giấu ở trong cỏ khô, chờ đến buổi tối chúng ta vừa vặn vụng trộm mò ra ăn."
Nói xong, anh lại lấy đồ ra từ trong túi vải, lấy ra một gói đậu nành nhỏ, còn có một gói đậu phộng nhỏ.
"Lại nướng cái này một chút. Vừa có món mặn vừa có món chay."
Thần Quang cao hứng đến mức cũng không biết nói cái gì cho phải, nước miếng cũng sắp chảy xuống rồi.
Cô vội vàng nhận lấy, muốn ném đậu nành và đậu phộng vào lửa.
Tiêu Cửu Phong thấy vậy, vội vàng ngăn cản cô: "Cái này sao có thể ném như vậy, ngốc chết đi được."
Nói rồi, anh dùng gậy gỗ kéo một ít tro, đó đều là tro nóng bỏng, vẫn còn hiện lên chấm nhỏ lửa đỏ.
Thần Quang bất đắc dĩ lắc lắc đầu, thở dài một hơi, nghĩ sư tỷ là sư tỷ tốt, chính là tâm nhãn quá nhiều.
Đang thở dài, đột nhiên một người từ bên cạnh đi tới, nắm lấy tay cô, mạnh mẽ kéo cô sang bên cạnh.
Cô giật nảy mình, thiếu chút nữa sợ hãi kêu lên, kết quả còn chưa lên tiếng, đã bị bịt miệng lại, bên tai truyền đến thanh âm trầm thấp sâu lắng: "Đừng sợ, là anh."
Là Tiêu Cửu Phong.
Thần Quang thở phào nhẹ nhõm, nhưng mà vẫn mềm giọng lẩm bẩm nói: "Anh Cửu Phong, anh làm em sợ quá đi mất!"
Tiêu Cửu Phong cười khẽ: "Thế em cho rằng là ai?"
Thần Quang ngửa mặt nhìn anh, từ góc độ này, nhìn thấy đường nét khuôn hàm cứng rắn của anh, lúc này bởi vì cười, đường nét đều trở nên mem mại.
Cô vẫn cảm thấy anh cười rộ lên thì sẽ có dáng vẻ không có lòng tốt, giống như đang cười nhạo người ta vậy.
Cô cắn môi, cố tình nói: "Em tưởng đó là một kẻ bại hoại!" Tiêu Cửu Phong: "Phải không? Anh là kẻ bại hoại à? Nếu thế thì không cho em ăn đồ ăn ngon nữa."
Thần Quang nghe xong, vội vàng giữ chặt tay áo của anh: "Không không không, anh không phải là kẻ bại hoại."
Tiêu Cửu Phong: "Vậy anh là cái gì nào?"
Thần Quang: "Anh trai tốt!"
Cô chỉ thuận miệng hô như vậy mà thôi, chính là vì một miếng ăn, chẳng qua là cô gái nhỏ đọc rõ từng chữ mềm mại nhuyễn manh, thanh âm ríu rít, tiếng hô anh trai tốt kia giống như là đang làm nũng, nụ cười trên mặt Tiêu Cửu Phong liền thu liễm.
Anh cảm thấy mình vẫn không nên nói đùa với cô, trêu chọc cô cuối cùng người khổ lại là chính mình.
Anh dắt tay của cô: "Đi, đi theo anh."
Thần Quang cứ như vậy bị dắt theo, giẫm lên cỏ đầy đất kia, vén cành cây nằm ngang lên, cuối cùng đi tới một chỗ đất trống.
Lúc này trăng sáng treo cao, dưới ánh trăng là một mảnh đất đá trắng noãn, trên mặt đất đá đã dùng cây cổ thụ dựng lên một cái giá đỡ, đây là muốn chờ nướng đồ ăn.
Thần Quang vừa thấy được cái này, lập tức hưng phấn. Cái này cũng giống như năm đó cô đi theo sư thái xuống núi, nhìn thấy anh và mấy anh trai lớn ở nơi đó nướng đồ ăn!
Tiêu Cửu Phong phân phó: "Em đi nhặt chút cỏ khô lại đây. Đừng đi xa quá, ở ngay cạnh chỗ này là được."
Thần Quang vội vàng đáp ứng, đứng dậy đi qua bên cạnh nhặt những cỏ khô, lá cây khô kia.
Còn Tiêu Cửu Phong thì mở túi vải màu xanh quân đội rồi lấy diêm từ bên trong ra,"xoẹt" một tiếng, quẹt ra lửa, trước tiên dùng cỏ mềm làm mồi dẫn, sau đó đốt, liền đi châm củi.
Thần Quang tốn sức nhặt không ít cỏ khô xong mới ôm trở về, đến lúc trở về nhìn một cái, cơ hồ không thể tin được.
Tiêu Cửu Phong dựng giá đỡ lên, trên kệ thế mà dùng một cây gậy sắt cắm một con thỏ, đã sớm chuẩn bị xong, đang nướng ở nơi đó, thịt thỏ ở trong sự liếm láp của ngọn lửa dần dần bị nướng chảy ra dầu mỡ, da trở nên cháy vàng.
Thần Quang không thể tin được: "Đây, đây là ở đâu ra?”
Tiêu Cửu Phong: "Dùng ảo thuật biến ra."
Thần Quang dậm chân: "Anh cứ trêu chọc em!"
Cô đương nhiên không tin anh có thể làm ảo thuật, lập tức nhớ tới lúc trước anh nói ăn ngon, nhất thời hiểu ra đây chính là món ăn ngon mà anh nói! Tiêu Cửu Phong nhìn dáng vẻ kia của cô, nhướng mày nở nụ cười: "Hôm nay anh bận rộn xong chuyện động cơ, liền tranh thủ thời gian lên núi tìm. Giấu ở trong cỏ khô, chờ đến buổi tối chúng ta vừa vặn vụng trộm mò ra ăn."
Nói xong, anh lại lấy đồ ra từ trong túi vải, lấy ra một gói đậu nành nhỏ, còn có một gói đậu phộng nhỏ.
"Lại nướng cái này một chút. Vừa có món mặn vừa có món chay."
Thần Quang cao hứng đến mức cũng không biết nói cái gì cho phải, nước miếng cũng sắp chảy xuống rồi.
Cô vội vàng nhận lấy, muốn ném đậu nành và đậu phộng vào lửa.
Tiêu Cửu Phong thấy vậy, vội vàng ngăn cản cô: "Cái này sao có thể ném như vậy, ngốc chết đi được."
Nói rồi, anh dùng gậy gỗ kéo một ít tro, đó đều là tro nóng bỏng, vẫn còn hiện lên chấm nhỏ lửa đỏ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận