Cô Vợ Ngọt Ngào Ở Thập Niên 70

Chương 226

Chương 226Chương 226
Cô ta cũng từng nghĩ tới việc học tập thật tốt, dựa vào con đường học tập để thay đổi tất cả, nhưng vòng xoáy thời đại không phải là thứ mà một người phụ nữ yếu đuối nho nhỏ có thể chống cự, cô ta dốc hết khí lực, nhưng chung quy vẫn thất bại bởi thời đại này.
Hùng tâm tráng chí(*) trước kia chậm rãi tiêu tan, cô ta theo bản năng đem hy vọng của mình ký thác vào Tiêu Cửu Phong.
[Chú thích: (*) Hùng tâm tráng chí: là để chỉ những người không những có một cái tâm quả cảm, anh hùng vừa có một ý chí dũng cảm, mạnh mẽ. ]
Tiêu Cửu Phong và cô ta đến từ cùng một thời đại, anh chắc chắn sẽ giúp cô ta, anh sẽ giải cứu cô ta ra khỏi cái nơi hẻo lánh như vậy.
Lúc Tiêu Cửu Phong từ chối Thuý Hồng, cô ta lâm vào tuyệt vọng, bắt đầu trở nên cố chấp.
Cô ta muốn tóm lấy 'cọng rơm cứu mạng' sau cùng kial
Cô ta nhắm mắt lại và hít một hơi thật sâu.
Sinh hoạt ở đây nhiều năm như vậy, lần đầu tiên cô ta phát hiện, không khí nông thôn trong lành như vậy, gió từ núi Thập Ngưu động lòng người như thế, chẳng qua là cô ta phải rời đi rồi, người ở đây đã không thể dung nạp cô ta được nữa.
Đột nhiên Thuý Hồng nhớ tới người mẹ nhét cho mình một bọc quân áo nhỏ kia.
Bà khóc đến đỏ mắt, bà cảm thấy rất thất vọng về cô ta, bà đã từ bỏ cô ta, nhưng bà vẫn nhét cho Thuý Hồng một bọc quần áo, bảo rằng sau này phải sống cho thật tốt.
Cũng không phải do kiếp trước cô ta tiếp nhận tình yêu và ủng hộ mà không biết gìn giữ, mà là vì tình mẫu tử đã bị vặn vẹo bởi giá trị quan được tạo ra trong hoàn cảnh sống, nhưng đối với cô ta lúc này mà nói, đúng là vô cùng trân quý.
Vương Thúy Hồng: "Nhưng mà bây giờ tôi thấy hối hận. Cho đến bây giờ tôi vẫn còn tưởng rằng mình vẫn là người trước kia, nhưng kỳ thật người kia vào hai mươi bảy năm trước đã chết rồi."
Hiện tại cô ta rốt cuộc cũng cảm thấy mình sai rồi, Thuý Hồng mang theo kiêu ngạo và cố chấp của cái người đã chết kia, ở đây dùng phương thức khăng khăng cố chấp của mình sống hai mươi bảy năm.
Cô nhìn Thần Quang đang đứng trước mặt, đôi môi run rẩy, một hồi rất lâu mới nói: "Xin lỗi, Thần Quang. Rất nhiều chuyện trước đây là tôi đã làm sai rồi."
Hiện tại cô ta cũng hiểu được vì sao Tiêu Cửu Phong lại lựa chọn Thần Quang.
*************%
Thần Quang đưa mắt nhìn Vương Thúy Hồng rời đi. Xe bò chậm rãi và cong kênh đi trên con đường nông thôn hơi lầy lội, phát ra âm thanh 'ọp ẹp'.
Trên xe bò, người phụ nữ ôm đứa nhỏ trong tã lót ngồi ở đó, dùng một tư thế cố định ngước nhìn đại đội sản xuất Hoa Câu Tử, ngước nhìn núi Thập Ngưu, cũng nhìn lên bầu trời mà cô ta đã sống hai mươi bảy năm.
Cô ta đi rồi chỉ để lại một câu chuyện còn mãi trong miệng người khác, câu chuyện không phù hợp với thời đại này.
Không biết vì cái gì, trong lòng Thần Quang có chút nặng nề.
Cô đột nhiên nhớ tới quyển sách nhỏ màu đỏ mà cô nhìn thấy, quyển sách nhỏ kia là Tiêu Bảo Đường đưa cho cô, bảo cô không có việc gì thì đọc xem, nói để cho cô học tập trước, chờ cô học xong lại dạy cho những người phụ nữ khác trong đại đội sản xuất.
Cô cúi đầu nhìn cỏ khô trên mặt đất, trên cỏ còn dính sương, giọt sương làm ướt đầu giày của cô.
Cô bước thật chậm quay về nhà.
Lúc này trong đại đội sản xuất Hoa Câu Tử đã có người thức dậy, cũng có người cần cù vác sọt trúc chuẩn bị ra ngoài thu dọn phân, không biết chó nhà ai còn sủa gâu gâu.
Ngôi làng yên tĩnh vì đang chìm vào màn đêm tối.
Thần Quang nghĩ, đại khái sẽ không ai để ý Vương Thúy Hồng rời đi đâu nhỉ, dù sao người ở đây còn phải bận rộn việc nhà, bận rộn trồng trọt, vội vàng dệt vải, vội vàng lấp đầy bụng đói của mình.
Đang bận nghĩ ngợi thì một đôi giày xuất hiện trong tầm nhìn của cô, đó là một đôi giày rất quen thuộc.
Thần Quang ngẩng đầu lên, cô nhìn thấy Tiêu Cửu Phong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận