Cô Vợ Ngọt Ngào Ở Thập Niên 70
Chương 268: Phiên Ngoại 21
Chương 268: Phiên Ngoại 21Chương 268: Phiên Ngoại 21
Cô hiển nhiên là rất đói, hai mắt sáng rực khi nhìn thấy đồ ăn, tựa như tám đời chưa từng thấy qua thức ăn vậy, trong ánh mắt trong suốt lóe ra ánh sáng thèm ăn, đối với miếng bít tết kia, cô ăn rất gấp, chẳng qua trông dáng vẻ thế nhưng cũng không đáng ghét.
Giống như một con sóc nhỏ cực kỳ đói, đối diện với bít tết, tận tình thưởng thức hưởng thụ, ăn đến vẻ mặt thỏa mãn, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tản ra hào quang như châu ngọc.
Tiêu Cửu Phong rũ mắt xuống, nhìn bộ đồ ăn tao nhã gọn gàng trước mặt mình.
Anh đối với sự vật, đối với phụ nữ, cũng không có quá nhiều dục vọng, hứng thú của anh là tiền bạc và quyền lực, so với hưởng thụ mỹ thực và phụ nữ, anh càng thích hưởng thụ khoái cảm cao cao tại thượng khống chế hết cả thảy hơn.
Cho nên chỉ là một miếng bít tết bình thường, thực sự có thể giúp cho con người tận hưởng niềm vui như vậy sao?
Tiêu Cửu Phong trầm mặc một lát, rốt cuộc cũng giơ tay lên, dùng nĩa xiên miếng bít tết trước mặt.
Ai biết rằng ngay khi anh vừa muốn động vào, đối diện đột nhiên phát ra một tiếng "a" thật trầm.
Tiêu Cửu Phong ngước mắt nhìn qua, trong bít tết của cô có một khối xương giòn, cô cắt rất khó khăn, đang nghiêng đầu nghiên cứu miếng bít tết.
Lông mày của cô hơi nhíu lại, trong ánh mắt trong suốt tràn đầy suy nghĩ, xem ra đây là một vấn đề nan giải mà cô gặp phải.
Tiêu Cửu Phong thản nhiên nhắc nhở: "Vừa rồi không phải cô sám hối, nói cô không nên ăn thịt, nói cô sai rồi sao?"
Thần Quang đang rầu rỉ làm thế nào để cắt miếng bít tết này ra thì ngạc nhiên ngước mắt lên: "Hả?"
Tiêu Cửu Phong: "Không phải cô là ni cô sao?"
Thần Quang chớp chớp mắt, có chút mờ mịt nhìn anh, cô đắm chìm trong mỹ thực nên hiển nhiên đã quên mất những gì mà cô vừa nói.
Tiêu Cửu Phong đưa tay: "Cầm tới đây."
Thần Quang ủy khuất cắn cắn môi, nhưng mà ngẫm lại, vẫn đưa đĩa thịt trước mặt cho anh.
Anh nói anh là Chung Quỳ, Chung Quỳ sẽ ăn thịt người.
Cho dù anh không phải là Chung Quỳ thì anh cũng nhất định rất hung dữ, cô không dám đắc tội với anh.
Tiêu Cửu Phong đưa tay nhận lấy đĩa thịt, ngón tay dài tao nhã nắm dao nĩa tản ra ánh sáng kim loại sáng bóng, đưa tay cắt thịt, cắt rất trật tự, cắt bít tết đâu ra đấy. Thần Quang mở to hai mắt, nhìn dáng vẻ cắt thịt của anh.
Tay của anh sạch sẽ chỉnh tề, động tác cắt thịt lại nhìn đặc biệt lưu loát đẹp mắt.
Đang nhìn thì Tiêu Cửu Phong một lần nữa đẩy đĩa thịt kia đến trước mặt Thần Quang.
Thần Quang có chút bối rối, nhìn Tiêu Cửu Phong, nhìn đĩa thịt kia, có chút không hiểu đây là CÓ ý 8Ì.
Tiêu Cửu Phong nói ra một chữ: "Ăn."
Thần Quang vô cùng ngạc nhiên, không dám tin, sau đó vội vàng cầm đũa ăn.
Thịt này thật ngon và thơm ngát, hương vị cực kỳ tốt, mấy lần cô ăn thịt trong trí nhớ đều không ngon bằng lần này.
Thần Quang được ăn ngon, trong lòng cảm động, lại nhìn Tiêu Cửu Phong, nhìn thế nào cũng đẹp mắt, nhìn thế nào cũng thấy thuận mắt.
"Anh, anh thật sự là Chung Quỳ sao?" Thần Quang ăn uống thỏa mãn, nhịn không được mà hỏi Tiêu Cửu Phong.
"Cô cảm thấy thế nào?" Tiêu Cửu Phong thản nhiên hỏi ngược lại.
"Tôi cảm thấy không giống, anh không giống Chung Quỳ, cũng không giống bọn cướp đường, vừa nhìn thì đã biết anh là một người tốt!" Thần Quang cảm kích nói như vậy, có thể cho cô ăn ngon như thế này, nhất định là người tốt.
"Đúng vậy, tôi không phải Chung Quỳ, tôi họ Tiêu." Tiêu Cửu Phong: "Cô cứ gọi tôi là Tiêu tiên sinh."
"Anh là tiên sinh tư thục à?" Thần Quang có chút kinh ngạc, cô cảm thấy tiên sinh tư thục bình thường luôn có vẻ nho nhã, không phải như anh mài
"Là Tiêu tiên sinh, không phải tiên sinh tư thục." Tiêu Cửu Phong tối sam mặt nhấn mạnh.
"ồ, vậy là Tiêu tiên sinh." Thần Quang không đám nói gì, cô cảm thấy tâm trạng của anh không được tốt lắm.
"Lúc trước cô đã gặp qua tiên sinh tư thục chưa?" Tiêu Cửu Phong bất động thanh sắc hỏi.
Cô hiển nhiên là rất đói, hai mắt sáng rực khi nhìn thấy đồ ăn, tựa như tám đời chưa từng thấy qua thức ăn vậy, trong ánh mắt trong suốt lóe ra ánh sáng thèm ăn, đối với miếng bít tết kia, cô ăn rất gấp, chẳng qua trông dáng vẻ thế nhưng cũng không đáng ghét.
Giống như một con sóc nhỏ cực kỳ đói, đối diện với bít tết, tận tình thưởng thức hưởng thụ, ăn đến vẻ mặt thỏa mãn, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tản ra hào quang như châu ngọc.
Tiêu Cửu Phong rũ mắt xuống, nhìn bộ đồ ăn tao nhã gọn gàng trước mặt mình.
Anh đối với sự vật, đối với phụ nữ, cũng không có quá nhiều dục vọng, hứng thú của anh là tiền bạc và quyền lực, so với hưởng thụ mỹ thực và phụ nữ, anh càng thích hưởng thụ khoái cảm cao cao tại thượng khống chế hết cả thảy hơn.
Cho nên chỉ là một miếng bít tết bình thường, thực sự có thể giúp cho con người tận hưởng niềm vui như vậy sao?
Tiêu Cửu Phong trầm mặc một lát, rốt cuộc cũng giơ tay lên, dùng nĩa xiên miếng bít tết trước mặt.
Ai biết rằng ngay khi anh vừa muốn động vào, đối diện đột nhiên phát ra một tiếng "a" thật trầm.
Tiêu Cửu Phong ngước mắt nhìn qua, trong bít tết của cô có một khối xương giòn, cô cắt rất khó khăn, đang nghiêng đầu nghiên cứu miếng bít tết.
Lông mày của cô hơi nhíu lại, trong ánh mắt trong suốt tràn đầy suy nghĩ, xem ra đây là một vấn đề nan giải mà cô gặp phải.
Tiêu Cửu Phong thản nhiên nhắc nhở: "Vừa rồi không phải cô sám hối, nói cô không nên ăn thịt, nói cô sai rồi sao?"
Thần Quang đang rầu rỉ làm thế nào để cắt miếng bít tết này ra thì ngạc nhiên ngước mắt lên: "Hả?"
Tiêu Cửu Phong: "Không phải cô là ni cô sao?"
Thần Quang chớp chớp mắt, có chút mờ mịt nhìn anh, cô đắm chìm trong mỹ thực nên hiển nhiên đã quên mất những gì mà cô vừa nói.
Tiêu Cửu Phong đưa tay: "Cầm tới đây."
Thần Quang ủy khuất cắn cắn môi, nhưng mà ngẫm lại, vẫn đưa đĩa thịt trước mặt cho anh.
Anh nói anh là Chung Quỳ, Chung Quỳ sẽ ăn thịt người.
Cho dù anh không phải là Chung Quỳ thì anh cũng nhất định rất hung dữ, cô không dám đắc tội với anh.
Tiêu Cửu Phong đưa tay nhận lấy đĩa thịt, ngón tay dài tao nhã nắm dao nĩa tản ra ánh sáng kim loại sáng bóng, đưa tay cắt thịt, cắt rất trật tự, cắt bít tết đâu ra đấy. Thần Quang mở to hai mắt, nhìn dáng vẻ cắt thịt của anh.
Tay của anh sạch sẽ chỉnh tề, động tác cắt thịt lại nhìn đặc biệt lưu loát đẹp mắt.
Đang nhìn thì Tiêu Cửu Phong một lần nữa đẩy đĩa thịt kia đến trước mặt Thần Quang.
Thần Quang có chút bối rối, nhìn Tiêu Cửu Phong, nhìn đĩa thịt kia, có chút không hiểu đây là CÓ ý 8Ì.
Tiêu Cửu Phong nói ra một chữ: "Ăn."
Thần Quang vô cùng ngạc nhiên, không dám tin, sau đó vội vàng cầm đũa ăn.
Thịt này thật ngon và thơm ngát, hương vị cực kỳ tốt, mấy lần cô ăn thịt trong trí nhớ đều không ngon bằng lần này.
Thần Quang được ăn ngon, trong lòng cảm động, lại nhìn Tiêu Cửu Phong, nhìn thế nào cũng đẹp mắt, nhìn thế nào cũng thấy thuận mắt.
"Anh, anh thật sự là Chung Quỳ sao?" Thần Quang ăn uống thỏa mãn, nhịn không được mà hỏi Tiêu Cửu Phong.
"Cô cảm thấy thế nào?" Tiêu Cửu Phong thản nhiên hỏi ngược lại.
"Tôi cảm thấy không giống, anh không giống Chung Quỳ, cũng không giống bọn cướp đường, vừa nhìn thì đã biết anh là một người tốt!" Thần Quang cảm kích nói như vậy, có thể cho cô ăn ngon như thế này, nhất định là người tốt.
"Đúng vậy, tôi không phải Chung Quỳ, tôi họ Tiêu." Tiêu Cửu Phong: "Cô cứ gọi tôi là Tiêu tiên sinh."
"Anh là tiên sinh tư thục à?" Thần Quang có chút kinh ngạc, cô cảm thấy tiên sinh tư thục bình thường luôn có vẻ nho nhã, không phải như anh mài
"Là Tiêu tiên sinh, không phải tiên sinh tư thục." Tiêu Cửu Phong tối sam mặt nhấn mạnh.
"ồ, vậy là Tiêu tiên sinh." Thần Quang không đám nói gì, cô cảm thấy tâm trạng của anh không được tốt lắm.
"Lúc trước cô đã gặp qua tiên sinh tư thục chưa?" Tiêu Cửu Phong bất động thanh sắc hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận