Cô Vợ Ngọt Ngào Ở Thập Niên 70

Chương 120

Chương 120Chương 120
Có một việc, Tiêu Bảo Đường vĩnh viễn sẽ không nói cho người khác biết.
Khi còn bé có một lần hắn đi lên núi, sau đó gặp chuyện không may, thiếu chút nữa đã chết rồi, là chú hắn cứu cái mạng nhỏ của hắn vê.
Khi đó chú Cửu Phong cũng mới mười một tuổi, nhưng chuyện chú hắn làm, đời này hắn đều không thể quên được.
Hắn cảm thấy chú hắn không phải người bình thường, đó chính là thần tiên, thần tiên hạ phàm đến giải cứu tất cả mọi người.
Cho nên chú hắn nói cái gì thì hắn cũng tin.
Hơn nữa không phải chú Cửu Phong cũng nói là có mưa sao, chú hắn không biết đến dự báo thời tiết, lại có thể đoán giống như dự báo thời tiết!
Tiêu Bảo Đường tin tưởng Tiêu Cửu Phong không có chút nghi ngờ, hắn hít sâu một hơi, nhìn tất cả mọi người: "Tôi nhất định phải nói cho mọi người biết, các vị hương thân phụ lão, kế tiếp trong thôn chúng ta sẽ có mưa to, mưa đặc biệt to, trận mưa lớn kia có khả năng sẽ cuốn trôi lúa mì của chúng ta, cho nên chúng ta phải cảnh giác nguy hiểm sắp tới, tuyệt đối không thể có chút lười biếng nào, cho dù là lúa mì không phơi nắng, chúng ta cũng phải nhanh chóng cất vào!"
Mưa to? Tiêu Bảo Đường gật đầu: "Mưa vô cùng to, tình huống sẽ rất nghiêm trọng."
Tất cả mọi người sững sờ, sau khi nghĩ lại đều có chút sợ hãi.
Lương thực chính là chuyện trọng yếu, không thể qua loa được.
Nhưng cũng có người vẫn không hiểu, Vương Hữu Điền liền hỏi: "Chỉ là một trận mưa, có cái gì đáng sợ, năm trước không phải cũng có mưa sao, chúng ta tranh thủ thời gian cất vào là được! Bên trong đại đội sản xuất của chúng ta có chuẩn bị nhiều vải đầu như vậy, đến nỗi sợ một trận mưa sao? Các người đã từng thấy lúa mì cất vào không phơi nắng sao, không phơi nắng, lại mưa nữa, lúa mì này của chúng ta không phải là muốn mốc meo àI”
Hắn ta vừa nói lời này, mọi người đều cảm thấy có đạo lý, nhao nhao gật đầu: "Mốc meo thì làm sao bây giờ, còn phải đóng thuế nông nghiệp cho trong công xã nữa, chúng ta không biến ra được lương thực, đừng nói là cho mình ăn cơm, ngay cả đóng thuế nông nghiệp cũng là phí sức."
Tiêu Bảo Đường đau đầu, tất cả mọi người đều không nghe lời, vậy phải làm sao bây giờ?
Hắn nhìn về phía chú Cửu Phong đang đứng bên người hắn.
Tiêu Cửu Phong đứng ở nơi đó, mặt không chút cảm xúc, cao ngất như một cây tùng. Anh biết Tiêu Bảo Đường trấn áp không được, trực tiếp bước lên trước, đảo mắt qua mọi người.
Ánh mắt của anh sắc bén lạnh như băng, giống như đao, ánh mắt của anh nhìn vào ai, trong lòng người đó liền không tự chủ được mà e sợ.
Khi tất cả mọi người đều theo bản năng cúi đầu xuống, anh mới mở miệng.
Anh cũng không cần cái loa lớn kia, cứ như vậy mà dùng ngữ điệu lạnh lùng mở miệng: "Hôm qua Bảo Đường đi công xã, trong công xã nói cục khí tượng huyện đưa ra dự báo có mưa to. Vốn có mưa to cũng không có gì, nhưng hiện tại, chúng tôi đi lên trên núi nhìn một lần, phát hiện tình huống không đúng, chim bay tìm tổ, thú vật chạy trốn, điều này chứng tỏ cái gì, chứng tỏ trong núi rừng có thể xảy ra chuyện lớn."
Anh nhướng mày, lạnh nhạt nói: "Vì phòng ngừa xuất hiện phiền toái rất lớn, chúng ta phải nhanh chóng đem lúa mì của chúng ta cất đi, đó là lương thực của chúng ta, không có lương thực này, công sức hơn nửa năm của chúng ta sẽ uổng phí."
Những lời Tiêu Bảo Đường nói lúc trước, đã đủ làm mọi người khiếp sợ, mọi người hiện tại bình tĩnh lại, tất cả mọi người bình tĩnh lại bắt đầu nghĩ đến loại khả năng này.
Rốt cuộc, bà hai vẫn chống nạng run rẩy nói: "Cửu Phong này, con luôn có năng lực, bà hai tin con. Nhưng bà hai tin con, trong lòng bà hai vẫn không thể hiểu được, chúng ta cũng không phải chưa từng thấy qua mưa to, mưa đến thì chúng ta thu hết lương thực lại là được, cũng không đến mức lập tức phải thu vào kho thóc, đây là chuyện lớn bao nhiêu al"
Bạn cần đăng nhập để bình luận