Cô Vợ Ngọt Ngào Ở Thập Niên 70
Chương 206
Chương 206Chương 206
"Đây chính là đang trừng phạt em."
"Trừng phạt ư? Em đã làm sai điều gì sao?" Trong bóng tối, giọng nói của cô gái nhỏ vừa vô tội vừa ngọt ngào.
"Hừ." Tiêu Cửu Phong chịu đủ rồi, cô chính là đang giả vờ, giả ngốc: "Em biết rõ là anh đã trở về, tại sao em không về nhà ngay chứ? Anh phải nằm ở nhà chờ em hết nửa ngày lận đó."
Mấy ngày nay phải bôn ba bên ngoài, dù phải chịu khổ chịu mệt anh cũng không sợ, nhưng bên cạnh anh không có cô thì thật sự là rất khó chịu, khó chịu muốn chết đi sống lại.
Loại chuyện này nếu chưa từng nếm qua thì cũng không có gì đáng nói, căn bản không coi trọng, nhưng một khi đã nếm qua nhưng lại đột nhiên phải dừng lại thì quả thực giống như kiến cắn trong xương, Tiêu Cửu Phong buổi tối động một tí là nằm mơ, mơ thấy cô vợ nhỏ của mình, mơ thấy cô vợ nhỏ nước mắt lưng tròng, còn mơ thấy cô vợ nhỏ ôm ngực nói nhớ mình đến khóc.
Đến lúc anh vất vả lắm mới trở về thôn lại, sau khi về đến nhà, tưởng tượng ra trong đầu sẽ là cô vợ nhỏ vui vẻ chạy ra nghênh đón anh, còn anh thì ôm cô vợ nhỏ vào lòng, dùng sức mà hôn, dùng sức mà thương lấy cô.
Nhưng mà kết quả thì sao chứ? Anh hỏi những người xung quanh, người ta nói cô đang ở trong lớp biết chữ nên bảo anh cứ ở nhà mà chờ đi.
Tiêu Cửu Phong nằm trên giường đột nhiên nhớ tới những người phụ nữ bị lạnh nhạt ở trong lãnh cung chờ đế vương lâm hạnh.
Mẹ kiếp... Chuyện này sao có thể được chứ!
"Đó không phải là do em có việc bận hay sao..." Thần Quang trả lời có chút đúng lý hợp tình, rõ ràng là công việc chính sự.
"Là anh quan trọng hay là lớp biết chữ quan trọng hả?" Tiêu Cửu Phong đột nhiên tiến lại gần, hàm răng kề sát vào cổ cô, khàn giọng bực tức hỏi.
Thần Quang căng thẳng nhìn anh.
Cô thấy câu hỏi này rất quan trọng, nếu cô trả lời không được thì anh nhất định sẽ biến thành con sói đói.
Cái nào quan trọng hơn?
Thần Quang suy nghĩ một chút, nghiêm túc nói: "Khi anh không có ở đây, em cảm thấy lớp học biết chữ rất quan trọng, nhờ có lớp biết chữ nên em mới đỡ cảm thấy nhớ anh hơn."
Đây là lời nói thật.
Nhưng mà câu nói thật này làm cho hàm răng sắc bén của Tiêu Cửu Phong nhẹ nhàng ấn vào cổ của cô một cái, như thể một tia đau đớn vừa loé lên trong cô. Thần Quang vội vàng nói tiếp: "Nhưng mà lúc anh trở về rồi thì anh là người quan trọng nhất trên đời này, không có một ai có thể quan trọng hơn anhl”
Lời nói này còn tạm chấp nhận được.
Nhưng mà Tiêu Cửu Phong cũng không buông tha cho cô, răng nanh của anh day day trên cổ cô: "Vậy thì tại sao em lại không về sớm một chút? Em không biết là anh đang ở nhà chờ em về sao?"
Giọng anh vừa trầm lặng lại khàn khàn khi nói ra lời này, rõ ràng là lớn hơn cô bảy tám tuổi, rõ ràng so với cô thì trưởng thành hơn rất nhiều, nhưng khi nghe câu nói này xong lại cảm thấy có một chút cảm xúc tủi thân trong đó.
Thần Quang nghe anh oán giận, trong lòng ngọt ngào hơn hẳn, thích đến mức nói không nên lời, cô nhịn không được mà giơ tay lên, học theo cách mà bình thường anh hay làm đối với mình, cô xoa xoa tóc anh: "Không phải là lớp biết chữ vừa kết thúc là em đã nhanh chóng trở về nhà rồi sao!"
Tiêu Cửu Phong: "Nhưng mà em cũng không lập tức quay trở vê. "
Thần Quang thấy anh thật sự vì chuyện này mà không vui, cô cảm thấy có chút buồn cười, cũng cảm thấy anh vậy mà lại trẻ con nũng nịu như thế, đây là điều bình thường cô hiếm khi nhìn thấy được, cô thấy vậy liền quay sang ôm lấy cổ anh, thấp giọng làm nũng nói: "Em là vợ của anh, anh lợi hại như vậy, đương nhiên em cũng muốn mọi người coi trọng em thêm vài phần, cho nên em phải cố gắng làm tốt công việc ở lớp học biết chữ, nếu em làm tốt thì mọi người sẽ khen em, chẳng phải là cũng khen anh hay sao? Em làm điều này cũng là để giành vinh quang về cho anh đó nha."
"Đây chính là đang trừng phạt em."
"Trừng phạt ư? Em đã làm sai điều gì sao?" Trong bóng tối, giọng nói của cô gái nhỏ vừa vô tội vừa ngọt ngào.
"Hừ." Tiêu Cửu Phong chịu đủ rồi, cô chính là đang giả vờ, giả ngốc: "Em biết rõ là anh đã trở về, tại sao em không về nhà ngay chứ? Anh phải nằm ở nhà chờ em hết nửa ngày lận đó."
Mấy ngày nay phải bôn ba bên ngoài, dù phải chịu khổ chịu mệt anh cũng không sợ, nhưng bên cạnh anh không có cô thì thật sự là rất khó chịu, khó chịu muốn chết đi sống lại.
Loại chuyện này nếu chưa từng nếm qua thì cũng không có gì đáng nói, căn bản không coi trọng, nhưng một khi đã nếm qua nhưng lại đột nhiên phải dừng lại thì quả thực giống như kiến cắn trong xương, Tiêu Cửu Phong buổi tối động một tí là nằm mơ, mơ thấy cô vợ nhỏ của mình, mơ thấy cô vợ nhỏ nước mắt lưng tròng, còn mơ thấy cô vợ nhỏ ôm ngực nói nhớ mình đến khóc.
Đến lúc anh vất vả lắm mới trở về thôn lại, sau khi về đến nhà, tưởng tượng ra trong đầu sẽ là cô vợ nhỏ vui vẻ chạy ra nghênh đón anh, còn anh thì ôm cô vợ nhỏ vào lòng, dùng sức mà hôn, dùng sức mà thương lấy cô.
Nhưng mà kết quả thì sao chứ? Anh hỏi những người xung quanh, người ta nói cô đang ở trong lớp biết chữ nên bảo anh cứ ở nhà mà chờ đi.
Tiêu Cửu Phong nằm trên giường đột nhiên nhớ tới những người phụ nữ bị lạnh nhạt ở trong lãnh cung chờ đế vương lâm hạnh.
Mẹ kiếp... Chuyện này sao có thể được chứ!
"Đó không phải là do em có việc bận hay sao..." Thần Quang trả lời có chút đúng lý hợp tình, rõ ràng là công việc chính sự.
"Là anh quan trọng hay là lớp biết chữ quan trọng hả?" Tiêu Cửu Phong đột nhiên tiến lại gần, hàm răng kề sát vào cổ cô, khàn giọng bực tức hỏi.
Thần Quang căng thẳng nhìn anh.
Cô thấy câu hỏi này rất quan trọng, nếu cô trả lời không được thì anh nhất định sẽ biến thành con sói đói.
Cái nào quan trọng hơn?
Thần Quang suy nghĩ một chút, nghiêm túc nói: "Khi anh không có ở đây, em cảm thấy lớp học biết chữ rất quan trọng, nhờ có lớp biết chữ nên em mới đỡ cảm thấy nhớ anh hơn."
Đây là lời nói thật.
Nhưng mà câu nói thật này làm cho hàm răng sắc bén của Tiêu Cửu Phong nhẹ nhàng ấn vào cổ của cô một cái, như thể một tia đau đớn vừa loé lên trong cô. Thần Quang vội vàng nói tiếp: "Nhưng mà lúc anh trở về rồi thì anh là người quan trọng nhất trên đời này, không có một ai có thể quan trọng hơn anhl”
Lời nói này còn tạm chấp nhận được.
Nhưng mà Tiêu Cửu Phong cũng không buông tha cho cô, răng nanh của anh day day trên cổ cô: "Vậy thì tại sao em lại không về sớm một chút? Em không biết là anh đang ở nhà chờ em về sao?"
Giọng anh vừa trầm lặng lại khàn khàn khi nói ra lời này, rõ ràng là lớn hơn cô bảy tám tuổi, rõ ràng so với cô thì trưởng thành hơn rất nhiều, nhưng khi nghe câu nói này xong lại cảm thấy có một chút cảm xúc tủi thân trong đó.
Thần Quang nghe anh oán giận, trong lòng ngọt ngào hơn hẳn, thích đến mức nói không nên lời, cô nhịn không được mà giơ tay lên, học theo cách mà bình thường anh hay làm đối với mình, cô xoa xoa tóc anh: "Không phải là lớp biết chữ vừa kết thúc là em đã nhanh chóng trở về nhà rồi sao!"
Tiêu Cửu Phong: "Nhưng mà em cũng không lập tức quay trở vê. "
Thần Quang thấy anh thật sự vì chuyện này mà không vui, cô cảm thấy có chút buồn cười, cũng cảm thấy anh vậy mà lại trẻ con nũng nịu như thế, đây là điều bình thường cô hiếm khi nhìn thấy được, cô thấy vậy liền quay sang ôm lấy cổ anh, thấp giọng làm nũng nói: "Em là vợ của anh, anh lợi hại như vậy, đương nhiên em cũng muốn mọi người coi trọng em thêm vài phần, cho nên em phải cố gắng làm tốt công việc ở lớp học biết chữ, nếu em làm tốt thì mọi người sẽ khen em, chẳng phải là cũng khen anh hay sao? Em làm điều này cũng là để giành vinh quang về cho anh đó nha."
Bạn cần đăng nhập để bình luận