Cô Vợ Ngọt Ngào Ở Thập Niên 70

Chuong 272: Phien Ngoai 25

Chuong 272: Phien Ngoai 25Chuong 272: Phien Ngoai 25
Anh bôi thuốc một chút, cô liền hu hu một tiếng như vậy, trông rất uất ức, trên lông mi ngấn đầy những giọt nước mắt.
Giống như là anh đang bắt nạt cô vậy.
Tiêu Cửu Phong tức giận nói: "Đáng đời."
Thần Quang cảm thấy mình không đáng đời, nếu như không phải do anh đột nhiên xuất hiện dọa cô, vậy cô nhất định sẽ không té ngã, càng sẽ không đụng vào thân cây, nhưng cô không dám nói.
Bây giờ cô đã xem ti vi, trò chuyện với mọi người và biết rất nhiều điều trên thế giới này.
Cô biết ở trong viện này, Tiêu Cửu Phong lớn nhất, người khác đều phải sợ anh.
Nếu cô muối tiếp tục ăn ngon uống tốt chơi đùa vui vẻ, cô phải nịnh bợ anh.
Cho nên Thần Quang cúi đầu, mím môi, rũ vai, một câu dư thừa cũng không dám nói.
Tiêu Cửu Phong ngước mắt lên, liếc mắt nhìn cô một cái: "Nói đi."
Thần Quang mơ màng chớp mắt: "Nói... nói cái gì cơ ạ?”"
Những điều nên nói không phải lúc trước anh đều đã hỏi hết rồi sao?
Tiêu Cửu Phong: "Vừa rồi cô đang làm gì vậy?" Thần Quang: "Tôi đang học đi xe đạp!"
Tiêu Cửu Phong nheo mắt lại: "Cô đang học đi xe đạp với ai vậy?"
Thần Quang nghi hoặc, suy nghĩ một chút: "Anh hỏi anh Đại Cường hả?"
Anh Đại Cường sao?
Huyệt thái dương của Tiêu Cửu Phong đột nhiên đau nhói.
Anh hít sâu một hơi, chậm rãi đè nén lồng ngực đã ấp ủ niềm không vui từ nãy: "Anh Đại Cường là ai?"
Thần Quang thấy anh không hiểu, đành phải nói cho anh nghe: "Chính là người vừa dạy tôi học đi xe đạp, anh ấy rất biết đi xe đạp, anh ấy còn dạy cho tôi cái khác, dù sao con người anh ấy cũng đặc biệt tốt bụng!"
Trong mắt Tiêu Cửu Phong nổi lên lãnh ý(*): "Phải vậy không?"
[Chú thích: (*) Lãnh ý: ý chỉ sự lạnh lẽo, lặng lẽ. ]
Thần Quang cho rằng anh không tin, dùng sức gật đầu: "Dù sao cũng rất tốt, đúng rồi, lúc tôi mới tới đây, chính là anh ấy dẫn tôi đến nơi này!"
Tiêu Cửu Phong nheo mắt lại, sửa lại cách nói của cô: "Là tôi bảo hắn mang cô tới nơi này, không phải hắn mang cô tới nơi này. Hắn chỉ là một vệ sĩ, hết thảy đều là nghe lệnh làm việc có hiểu không?" Giọng điệu của anh lạnh lùng như vậy, trông rất dữ dẫn, Thần Quang trê miệng, thì thâm: "Được rồi, là anh để cho anh ấy đưa tôi đến đây."
Là ai mang tới có quan trọng hay sao?
Thần Quang cảm thấy không quan trọng, cho nên anh nói như thế nào thì chính là như thế đó.
Tiêu Cửu Phong: "Gần đây cô ở chỗ này, thoạt nhìn thấy được cô thích ứng rất tốt đấy nhỉ?"
Thần Quang: "Không tệ... Ở đây rất tốt."
Tiêu Cửu Phong: "Tốt thế nào?"
Thần Quang: "Có thức ăn và đồ uống, còn có cả tỉ vi để xem!"
Cô cảm thấy ti vi thật phong phú, đời này cô chưa từng biết còn có thứ vui vẻ như ti vi vậy ở trên đời.
Tiêu Cửu Phong: "Đáng tiếc là không có đàn ông có phải không?"
Nhắc tới đàn ông, Thần Quang có chút ngượng ngùng, trên mặt cô nổi lên ửng hồng, cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Kỳ thật không có đàn ông cũng có thể, dù sao nơi này có ăn có uống."
Ăn uống đầy đủ vậy rồi thì cô muốn đàn ông làm gì?
Tiêu Cửu Phong lập tức trầm mặc, anh nhìn biểu cảm nghiêm túc của cô, im lặng hơn nửa ngày, xác nhận đây là lời thật lòng của cô.
Đột nhiên cũng có chút dở khóc dở cười, đây là tên ngốc không biết thế sự chui ra từ khe núi nào vậy!
Rốt cuộc cô lớn lên với bộ não kiểu gì vậy?
Khi Tiêu Cửu Phong lần nữa mang theo Thần Quang đi đến quảng trường bên cạnh bãi cỏ, bầu không khí cũng có chút nghiêm trọng, tất cả vệ sĩ đều cúi đầu, không một ai dám thở mạnh.
Vừa rồi lúc Thần Quang tiểu thư ngã xuống, thiếu gia đi qua tự mình đỡ cô dậy, mặc dù sắc mặt khó coi, ngữ khí lạnh lùng, nhưng thiếu gia thế mà lại tự tay kéo cô đi vào, tự tay bôi thuốc cho cô.
Cái này đây tuyệt đối không phải là đãi ngộ bình thường!
Bọn họ ở chỗ này làm vệ sĩ nhiều năm, có người nào từng được thiếu gia đối đãi như vậy?
Tất cả mọi người ý thức được một chuyện, bọn họ phán đoán sai lầm, cô bé này sợ là lai lịch không đơn giản, ít nhất ở trong lòng thiếu gia càng không đơn giản.
Bạn cần đăng nhập để bình luận