Cô Vợ Ngọt Ngào Ở Thập Niên 70

Chương 125

Chương 125Chương 125
Mấy ngày nay ở bên ngoài, mở mắt ra chính là đàn ông, xung quanh chỗ ngủ chỉ có một mùi hương rơm rạ, chợt trở về có nhuyễn ngọc ôn hương bên cạnh như vậy, anh cũng có chút không quen.
Anh nhìn chằm chằm vào cô và hỏi: "Không để cho anh đi ngủ, vậy chúng ta làm gì?"
Lúc nói xong lời này, giọng của anh trầm thấp, nhìn gương mặt trắng nõn mềm mại của cô gái, ánh mắt và nhiệt độ đều cao hơn vài phần.
Khi Tiêu Cửu Phong nói ra lời này, tự mình nhíu mày trước.
Mấy ngày nay chen chúc cùng một đám đàn ông nông thôn, bận rộn đến mức không về nhà, cũng đã quên mỗi buổi tối trước đó bản thân bị con cún con này giày vò thế nào, hiện tại cô nói như vậy, bản thân thế mà lại đáp lại một câu như thế.
Đây không phải là tự tìm không thoải mái cho mình sao?
Dù sao cô gái nhỏ nhà người ta đơn thuần, tuyệt đối sẽ không nghĩ nhiều, ngay cả đỏ mặt một chút cũng không có.
Quả nhiên, Thần Quang ôm lấy tay anh, hừ hừ một tiếng giống như chú heo con: "Đương nhiên là nói chuyện về đại đội sản xuất nha!"
Tiêu Cửu Phong: "Ừm, em muốn nói gì?" Hai tay Thần Quang tách ngón tay anh, ngón tay này dài hơn mình, cũng thô hơn mình.
Thần Quang suy nghĩ: "Em thấy đám người thôn Vương Lâu đó nói như vậy, bọn họ đều cảm thấy suy nghĩ của anh không đúng."
Tiêu Cửu Phong: "Suy nghĩ giữa người với người là không giống nhau, bọn họ nghĩ không giống với anh nghĩ, cho rằng anh không đúng cũng bình thường."
Thần Quang: "Hình như nói vậy cũng đúng, nhưng mà..."
Tiêu Cửu Phong: "Nhưng mà cái gì?"
Thần Quang vuốt ve cái kén dày trên ngón tay của anh: "Ngộ nhỡ anh nói không đúng, đến lúc đó ngoài miệng mọi người không nói, trong lòng chắc chắn sẽ khó chịu."
Tiêu Cửu Phong: "Đó là đương nhiên."
Thần Quang thở dài, tách từng ngón tay anh: "Nếu thực sự như vậy, mọi người nhất định sẽ không thích anh."
Tiêu Cửu Phong hơi cúi đầu, nhìn cô gái nhỏ này: "Sau đó thì sao? Em muốn nói cái gì?"
Thần Quang ôm lấy hai tay to lớn của anh, dán lên mặt mình.
Sau đó, cô hít sâu một hơi, giống như muốn tuyên bố một quyết định quan trọng.
Tiêu Cửu Phong nhíu mày, nghe cô nói tiếp, lại nghe được cô nói một câu...
"Em sẽ cùng anh đồng tâm hiệp lực, đồng cam cộng khổi"
Tiêu Cửu Phong: "Đồng tâm hiệp lực?"
Thần Quang: "Nếu bọn họ mắng anh, vậy thì để cho bọn họ mắng em trước đi!"
Tiêu Cửu Phong nghiêng mặt, trong bóng đêm nhìn chằm chằm cô: "Vậy ư, vậy lỡ bọn họ đánh anh thì sao?”
Thần Quang đương nhiên cũng không muốn bị đánh, cô nghe nói như thế, hơi xoắn xuýt một chút, chẳng qua cô nhớ tới những đồ ăn ngon mà Tiêu Cửu Phong cho mình, rốt cục dẫn lòng đáp: "Nếu bọn họ muốn đánh anh, vậy phải đánh em trước!"
Tiêu Cửu Phong bật cười ra tiếng.
Thần Quang vừa rồi không chú ý, hiện tại nghe thấy anh cười thì mặt cũng đỏ lên, buông tay anh ra, nặng nề mà nhấn mạnh: "Em là nói thật lòng! Không phải dỗ dành anh!"
Tay Tiêu Cửu Phong di chuyển, nắm lấy tay cô: "Được, em không có dỗ dành anh."
Nhưng mà Thần Quang rất buồn bực: "Giọng điệu bây giờ của anh chính là đang dỗ dành em."
Tiêu Cửu Phong: "Anh không có dỗ dành em."
Thần Quang: "!!!"
Đột nhiên cô rất tức giận, nghiêm túc nói chuyện với anh như vậy, anh lại không xem ra gì, Thần Quang cảm thấy mình một lòng tốt bụng bị xem như lòng lang dạ thú, cô phẫn nộ mà lăn một vòng, lăn vào tận trong cùng, cách anh xa xa, sau đó đưa lưng về phía anh mà ngủ.
Tay Tiêu Cửu Phong đã bị cô ném xuống trên chiếu.
Anh phát hiện tay của mình như vậy có chút tịch mịch.
Anh dịch chuyển, chuyển đến đầu giường, đưa tay phủ lên tay cô.
"Hừ!" Cô gái nhỏ không quan tâm đến anh, nhưng cũng không rút tay đi.
"Thần Quang." Tiêu Cửu Phong thấp giọng kêu cô.
"Hừ hừ!" Cô gái nhỏ vẫn tức giận như cũ.
"Thật sự giận anh sao?" Tiêu Cửu Phong cố gắng đè xuống cái cảm giác muốn cười này, tránh cho lại chọc giận cô gái nhỏ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận