Cô Vợ Ngọt Ngào Ở Thập Niên 70
Chương 130
Chương 130Chương 130
Mà trong nhóm người này, có một người gầm rú như người điên, hắn không phục, hắn muốn cứu lấy lương thực, hắn muốn chống lại đất đá trôi từ trên núi.
Vài người kéo hắn lại không được, thiếu chút nữa bị hắn đá cho ngã lăn quay.
Người kia chính là Vương Kim Long.
Tiêu Cửu Phong đi qua, trực tiếp đá hắn một cước.
Một cước này vô cùng hung ác rắn chắc, mọi người đều trợn mắt mà nhìn.
Tiêu Cửu Phong sau khi đá một cước, nắm lấy cổ áo hắn mà nói: "Tự tìm cái chết phải không? Muốn chết vậy sao? Bây giờ tôi đem cậu ném vào trong rãnh, dìm chết cậu, thế nào?"
Trên người trên mặt Vương Kim Long đều là nước, hai mắt đỏ ngầu, cứng ngắc nhìn chằm chằm Tiêu Cửu Phong.
Tiêu Cửu Phong: "Nhìn bộ dạng bây giờ của cậu xem, cứ cố chấp với chuyện này không buông, cậu nghĩ một mạng của cậu có thể đổi lấy lương thực của cả thôn sao? Cái chết của cậu có lợi ích gì?"
Ánh mắt Vương Kim Long dại ra, hắn mờ mịt nhìn Tiêu Cửu Phong.
Tiêu Cửu Phong ném hắn xuống đất như ném một con thú đã chết vậy.
"Hừ, tôi cũng lười phản ứng với cậu"
Sau khi Vương Kim Long sửng sốt, dường như tỉnh ngộ ra, hắn ta che mặt gào khóc.
"Tôi sai rồi, tôi sai rồi, tôi thực sự sai rồi, tại sao tôi không nghe theo cậu."
Mấy giờ trước Tiêu Cửu Phong mang theo người đến thu lương thực, hắn còn chê cười người ta.
Hắn cảm thấy Tiêu Cửu Phong đi làm lính bên ngoài làm đến ngốc, Tiêu Bảo Đường cũng là kẻ ngốc, sao lại mặc cho Tiêu Cửu Phong lăn qua lăn lại, cảm thấy lương thực là chuyện lớn, hắn làm sao có thể tùy tiện lăn qua lăn lại như vậy.
Tiêu Cửu Phong một lần nữa khuyên hắn, hắn lại khiêu khích Tiêu Cửu Phong.
Hai người không ai nói được ai, cuối cùng chỉ có thể làm phần việc của mình.
Hiện tại chứng minh, hắn sai rồi, Tiêu Cửu Phong đúng rồi.
Hắn nhớ lại, thôn Vương Lâu bọn họ chà đạp những lương thực kia, hận không thể một đao chém chết bản thân.
Mà Vương Kim Long ở bên này kêu khóc, đám người thôn Vương Lâu bên kia không nhịn được khóc theo, đó là lương thực, là lương thực al
Không có lương thực, cuộc sống này sẽ trôi qua như thế nào!... Lúc này, người già phụ nữ trẻ em đều đi vê, ai nấy cũng buồn, buồn vì cây bông bị hư hại hết.
Sau khi buồn bã, những người trong đại đội sản xuất Hoa Câu Tử đều cho rằng ngũ cốc của họ đều không lãng phí, mặc kệ có tuốt ra hay không, cũng có ngũ cốc để ăn, một đám người lập tức liền vui vẻ.
Về phần đại đội sản xuất thôn Vương Lâu, nghĩ lại lương thực của mình bị ngâm nước, mặt mày ũ rũ, đứng còn không vững, nguyên một đám khóc thét lên.
Vào lúc này lại có người của đại đội sản xuất thôn Vương Lâu khóc hô lên, nói là thôn phía Nam có mấy gian phòng bị đất đá trôi phá hủy, vì vậy mọi người đều đi qua, xem thử cứu người thế nào.
Tiêu Cửu Phong nhìn tình huống này, lại để cho Tiêu Bảo Đường mang người qua hỗ trợ.
Cuối cùng bận rộn hơn nửa đêm mới có thể đem người cứu ra, tuy không chết người, nhưng bị thương ở chân, phải điều dưỡng rất lâu. Nhưng vào lúc này gió lại nổi lên, mưa ầm ầm đổ xuống.
Vương Kim Long nhìn tình huống này, sợ phía sau còn chuyện không may, liền học theo đám người Tiêu Cửu Phong, cũng bắt đầu đào rãnh mương, đắp thành lũy, tranh thủ giảm thiểu thương vong.
Trận mưa này rơi xuống trọn vẹn hai ngày, thời gian hai ngày, nước bên ngoài đã cao đến đùi của một người trưởng thành.
Trong hai ngày này bên công xã đã biết tin tức, phái người xuống. Sau khi người bên công xã đến xem tình hình thôn Vương Lâu, hơn hai mươi người bị thương, ba bốn ngôi nhà, còn có hơn mười gian phòng bị đất đá rơi trúng nhưng không bị đổ, lương thực hoàn toàn mất hết.
Lại nhìn thôn Hoa Câu Tử bên này, không có người thương vong, vì vậy bắt đầu để đại đội trưởng các đại đội khác học hỏi, trong thời gian ngắn mười thôn làng dưới chân núi Thập Ngưu đều xây dựng phòng ngự.
Mà trong nhóm người này, có một người gầm rú như người điên, hắn không phục, hắn muốn cứu lấy lương thực, hắn muốn chống lại đất đá trôi từ trên núi.
Vài người kéo hắn lại không được, thiếu chút nữa bị hắn đá cho ngã lăn quay.
Người kia chính là Vương Kim Long.
Tiêu Cửu Phong đi qua, trực tiếp đá hắn một cước.
Một cước này vô cùng hung ác rắn chắc, mọi người đều trợn mắt mà nhìn.
Tiêu Cửu Phong sau khi đá một cước, nắm lấy cổ áo hắn mà nói: "Tự tìm cái chết phải không? Muốn chết vậy sao? Bây giờ tôi đem cậu ném vào trong rãnh, dìm chết cậu, thế nào?"
Trên người trên mặt Vương Kim Long đều là nước, hai mắt đỏ ngầu, cứng ngắc nhìn chằm chằm Tiêu Cửu Phong.
Tiêu Cửu Phong: "Nhìn bộ dạng bây giờ của cậu xem, cứ cố chấp với chuyện này không buông, cậu nghĩ một mạng của cậu có thể đổi lấy lương thực của cả thôn sao? Cái chết của cậu có lợi ích gì?"
Ánh mắt Vương Kim Long dại ra, hắn mờ mịt nhìn Tiêu Cửu Phong.
Tiêu Cửu Phong ném hắn xuống đất như ném một con thú đã chết vậy.
"Hừ, tôi cũng lười phản ứng với cậu"
Sau khi Vương Kim Long sửng sốt, dường như tỉnh ngộ ra, hắn ta che mặt gào khóc.
"Tôi sai rồi, tôi sai rồi, tôi thực sự sai rồi, tại sao tôi không nghe theo cậu."
Mấy giờ trước Tiêu Cửu Phong mang theo người đến thu lương thực, hắn còn chê cười người ta.
Hắn cảm thấy Tiêu Cửu Phong đi làm lính bên ngoài làm đến ngốc, Tiêu Bảo Đường cũng là kẻ ngốc, sao lại mặc cho Tiêu Cửu Phong lăn qua lăn lại, cảm thấy lương thực là chuyện lớn, hắn làm sao có thể tùy tiện lăn qua lăn lại như vậy.
Tiêu Cửu Phong một lần nữa khuyên hắn, hắn lại khiêu khích Tiêu Cửu Phong.
Hai người không ai nói được ai, cuối cùng chỉ có thể làm phần việc của mình.
Hiện tại chứng minh, hắn sai rồi, Tiêu Cửu Phong đúng rồi.
Hắn nhớ lại, thôn Vương Lâu bọn họ chà đạp những lương thực kia, hận không thể một đao chém chết bản thân.
Mà Vương Kim Long ở bên này kêu khóc, đám người thôn Vương Lâu bên kia không nhịn được khóc theo, đó là lương thực, là lương thực al
Không có lương thực, cuộc sống này sẽ trôi qua như thế nào!... Lúc này, người già phụ nữ trẻ em đều đi vê, ai nấy cũng buồn, buồn vì cây bông bị hư hại hết.
Sau khi buồn bã, những người trong đại đội sản xuất Hoa Câu Tử đều cho rằng ngũ cốc của họ đều không lãng phí, mặc kệ có tuốt ra hay không, cũng có ngũ cốc để ăn, một đám người lập tức liền vui vẻ.
Về phần đại đội sản xuất thôn Vương Lâu, nghĩ lại lương thực của mình bị ngâm nước, mặt mày ũ rũ, đứng còn không vững, nguyên một đám khóc thét lên.
Vào lúc này lại có người của đại đội sản xuất thôn Vương Lâu khóc hô lên, nói là thôn phía Nam có mấy gian phòng bị đất đá trôi phá hủy, vì vậy mọi người đều đi qua, xem thử cứu người thế nào.
Tiêu Cửu Phong nhìn tình huống này, lại để cho Tiêu Bảo Đường mang người qua hỗ trợ.
Cuối cùng bận rộn hơn nửa đêm mới có thể đem người cứu ra, tuy không chết người, nhưng bị thương ở chân, phải điều dưỡng rất lâu. Nhưng vào lúc này gió lại nổi lên, mưa ầm ầm đổ xuống.
Vương Kim Long nhìn tình huống này, sợ phía sau còn chuyện không may, liền học theo đám người Tiêu Cửu Phong, cũng bắt đầu đào rãnh mương, đắp thành lũy, tranh thủ giảm thiểu thương vong.
Trận mưa này rơi xuống trọn vẹn hai ngày, thời gian hai ngày, nước bên ngoài đã cao đến đùi của một người trưởng thành.
Trong hai ngày này bên công xã đã biết tin tức, phái người xuống. Sau khi người bên công xã đến xem tình hình thôn Vương Lâu, hơn hai mươi người bị thương, ba bốn ngôi nhà, còn có hơn mười gian phòng bị đất đá rơi trúng nhưng không bị đổ, lương thực hoàn toàn mất hết.
Lại nhìn thôn Hoa Câu Tử bên này, không có người thương vong, vì vậy bắt đầu để đại đội trưởng các đại đội khác học hỏi, trong thời gian ngắn mười thôn làng dưới chân núi Thập Ngưu đều xây dựng phòng ngự.
Bạn cần đăng nhập để bình luận