Cô Vợ Ngọt Ngào Ở Thập Niên 70
Chương 85
Chương 85Chương 85
"Không thể để cho người khác ngửi thấy mùi hương này, bằng không người ta còn không thèm chết à, ngàn vạn lần không thể để cho người ta biết chúng ta vụng trộm ăn cá, biết không?"
Thần Quang rũ vai, chán nản nói: "Biết rồi."
Tiêu Cửu Phong nhíu mày: "Làm sao vậy? Không vui à?”
Thần Quang ôm bụng nhỏ của mình: "Tôi đói."
Tiêu Cửu Phong: "Không phải hôm qua chúng ta hấp một chút lương thực phụ khoai lang đỏ dự trữ sao, đem cái kia hấp nóng lên ăn."
Thần Quang ủy khuất nhìn anh một cái, cô hy vọng anh có thể đột nhiên lĩnh ngộ được, coi như là một ni cô thì kỳ thật cũng nên ăn chút cá, nhưng thoạt nhìn anh hình như không nghĩ tới điều này.
Cô không thể làm gì khác hơn là rất không tình nguyện mà đáp một tiếng: "Ừ..."
Tiêu Cửu Phong giơ tay lên, xoa xoa đầu Thần Quang: "Trước kia cô là ni cô, vẫn luôn ăn chay, hiện tại đột nhiên cho cô ăn mặn khẳng định không thích hợp, trước tiên ăn lương thực phụ khoai lang đỏ dự trữ đi, chờ sau này mới cho cô ăn cá."
Thần Quang nghiến răng nghiến lợi đáp: "Được rồi."
Vì thế rất nhanh, cơm đều đã chuẩn bị xong, Tiêu Cửu Phong đóng chặt cửa phòng chính, lại đem bàn cơm nhỏ đời vào trong phòng, cửa sổ trong phòng cũng đóng lại, như vậy người khác sẽ không ngửi được hương thơm thịt cá trong phòng.
Sau khi tất cả đều được đóng chặt, Tiêu Cửu Phong mới mở bình gốm màu đen ra, bắt đầu múc canh cá thịt cá ra ngoài.
Anh dùng thìa, trước tiên vớt một miếng thịt cá béo ngậy, lại múc thêm hai muỗng canh.
Thần Quang vụng trộm nhìn qua, canh kia quả nhiên giống như Tiêu Cửu Phong nói, màu trắng sữa nồng đậm, đậm đà, phía trên còn có hành lá xanh biếc, khiến người nhìn phải chảy nước bọt, đầu lưỡi ngo ngoe rục rịch.
Thần Quang đau lòng, quá đau lòng.
Rối rắm, quá rối rắm.
Rối rắm nửa ngày, Thần Quang hít sâu một hơi, siết chặt nắm tay.
Không được, kia là canh cái
Cô cũng muốn ăn!
Cô muốn nói cho Tiêu Cửu Phong biết, cô muốn ăn thịt
Ai nói ni cô không thể ăn thịt!
Cô hít một hơi thật sâu, lấy hết can đảm và định thừa nhận.
Ngay khi Thần Quang định mở miệng, Tiêu Cửu Phong đem chén canh cá đầy ắp đặt ở trước mặt cô. Thần Quang có chút bối rối, nghi hoặc nhìn Tiêu Cửu Phong.
Tiêu Cửu Phong căn bản không nhìn cô, trực tiếp cam lấy một cái chén khác, bắt đầu tiếp tục múc canh cá và thịt cá.
Thần Quang nhìn canh cá trắng sữa nóng hổi trước mặt, khẽ thấp giọng hỏi: "Gì vậy?"
Thanh âm nho nhỏ, mềm mại, có chút chột dạ, lại có chút chờ mong.
Tiêu Cửu Phong: "Nói nhảm nhiều như vậy làm gì!"
Thần Quang thấp thỏm, chờ mong, lại không được tự nhiên: "Cái kia... Tôi là ni cô..."
Tiêu Cửu Phong đã múc thêm một chén nữa, nghe cô nói như vậy, trực tiếp đưa tay muốn lấy cái chén trước mặt Thần Quang trở về: "Vậy cô không uống đúng không, được, tôi uống..."
Anh nơi này còn chưa nói hết lời, Thần Quang đã nhanh chóng vươn ra hai cánh tay, vững vàng bảo vệ chén canh cá kia, một bộ dáng chết cũng không buông tay: "Là anh đưa đến trước mặt tôi! Anh đặt nó trước mặt chúng ta, đó chính là đồ của tôi, chính là cho tôi uống!"
Tiêu Cửu Phong ngước mắt nhìn cô, dáng vẻ tham ăn đến mức thiếu chút nữa chảy nước miếng, dáng vẻ thấy chết không sờn cũng phải che chở canh cá kia, nhìn rồi lại nhìn, không khỏi cười nhạo ra tiếng. "Vừa rồi là ai nói ni cô không uống canh cá?" Anh hơi mang theo giễu cợt, cười nói.
"Là đầu lĩnh của bọn cướp đường nói!" Thần Quang kiên trì đổ tội cho người khác, chết cũng không thừa nhận đó là lời mình nói.
Dù sao cô cũng phải ăn thịt, phải uống canh cá, cô thèm muối chết rồi!
"Phải không? Nơi này có đầu lĩnh của bọn cướp đường sao?" Tiêu Cửu Phong nhướng mày nhìn cô.
Dáng vẻ cô mở to hai mắt nói dối kỳ thật cũng rất đáng yêu, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, mím môi nhỏ, phồng quai hàm nho nhỏ lên.
Chỉ trong nháy mắt như vậy, Tiêu Cửu Phong muốn chọc chọc một cái.
"Không thể để cho người khác ngửi thấy mùi hương này, bằng không người ta còn không thèm chết à, ngàn vạn lần không thể để cho người ta biết chúng ta vụng trộm ăn cá, biết không?"
Thần Quang rũ vai, chán nản nói: "Biết rồi."
Tiêu Cửu Phong nhíu mày: "Làm sao vậy? Không vui à?”
Thần Quang ôm bụng nhỏ của mình: "Tôi đói."
Tiêu Cửu Phong: "Không phải hôm qua chúng ta hấp một chút lương thực phụ khoai lang đỏ dự trữ sao, đem cái kia hấp nóng lên ăn."
Thần Quang ủy khuất nhìn anh một cái, cô hy vọng anh có thể đột nhiên lĩnh ngộ được, coi như là một ni cô thì kỳ thật cũng nên ăn chút cá, nhưng thoạt nhìn anh hình như không nghĩ tới điều này.
Cô không thể làm gì khác hơn là rất không tình nguyện mà đáp một tiếng: "Ừ..."
Tiêu Cửu Phong giơ tay lên, xoa xoa đầu Thần Quang: "Trước kia cô là ni cô, vẫn luôn ăn chay, hiện tại đột nhiên cho cô ăn mặn khẳng định không thích hợp, trước tiên ăn lương thực phụ khoai lang đỏ dự trữ đi, chờ sau này mới cho cô ăn cá."
Thần Quang nghiến răng nghiến lợi đáp: "Được rồi."
Vì thế rất nhanh, cơm đều đã chuẩn bị xong, Tiêu Cửu Phong đóng chặt cửa phòng chính, lại đem bàn cơm nhỏ đời vào trong phòng, cửa sổ trong phòng cũng đóng lại, như vậy người khác sẽ không ngửi được hương thơm thịt cá trong phòng.
Sau khi tất cả đều được đóng chặt, Tiêu Cửu Phong mới mở bình gốm màu đen ra, bắt đầu múc canh cá thịt cá ra ngoài.
Anh dùng thìa, trước tiên vớt một miếng thịt cá béo ngậy, lại múc thêm hai muỗng canh.
Thần Quang vụng trộm nhìn qua, canh kia quả nhiên giống như Tiêu Cửu Phong nói, màu trắng sữa nồng đậm, đậm đà, phía trên còn có hành lá xanh biếc, khiến người nhìn phải chảy nước bọt, đầu lưỡi ngo ngoe rục rịch.
Thần Quang đau lòng, quá đau lòng.
Rối rắm, quá rối rắm.
Rối rắm nửa ngày, Thần Quang hít sâu một hơi, siết chặt nắm tay.
Không được, kia là canh cái
Cô cũng muốn ăn!
Cô muốn nói cho Tiêu Cửu Phong biết, cô muốn ăn thịt
Ai nói ni cô không thể ăn thịt!
Cô hít một hơi thật sâu, lấy hết can đảm và định thừa nhận.
Ngay khi Thần Quang định mở miệng, Tiêu Cửu Phong đem chén canh cá đầy ắp đặt ở trước mặt cô. Thần Quang có chút bối rối, nghi hoặc nhìn Tiêu Cửu Phong.
Tiêu Cửu Phong căn bản không nhìn cô, trực tiếp cam lấy một cái chén khác, bắt đầu tiếp tục múc canh cá và thịt cá.
Thần Quang nhìn canh cá trắng sữa nóng hổi trước mặt, khẽ thấp giọng hỏi: "Gì vậy?"
Thanh âm nho nhỏ, mềm mại, có chút chột dạ, lại có chút chờ mong.
Tiêu Cửu Phong: "Nói nhảm nhiều như vậy làm gì!"
Thần Quang thấp thỏm, chờ mong, lại không được tự nhiên: "Cái kia... Tôi là ni cô..."
Tiêu Cửu Phong đã múc thêm một chén nữa, nghe cô nói như vậy, trực tiếp đưa tay muốn lấy cái chén trước mặt Thần Quang trở về: "Vậy cô không uống đúng không, được, tôi uống..."
Anh nơi này còn chưa nói hết lời, Thần Quang đã nhanh chóng vươn ra hai cánh tay, vững vàng bảo vệ chén canh cá kia, một bộ dáng chết cũng không buông tay: "Là anh đưa đến trước mặt tôi! Anh đặt nó trước mặt chúng ta, đó chính là đồ của tôi, chính là cho tôi uống!"
Tiêu Cửu Phong ngước mắt nhìn cô, dáng vẻ tham ăn đến mức thiếu chút nữa chảy nước miếng, dáng vẻ thấy chết không sờn cũng phải che chở canh cá kia, nhìn rồi lại nhìn, không khỏi cười nhạo ra tiếng. "Vừa rồi là ai nói ni cô không uống canh cá?" Anh hơi mang theo giễu cợt, cười nói.
"Là đầu lĩnh của bọn cướp đường nói!" Thần Quang kiên trì đổ tội cho người khác, chết cũng không thừa nhận đó là lời mình nói.
Dù sao cô cũng phải ăn thịt, phải uống canh cá, cô thèm muối chết rồi!
"Phải không? Nơi này có đầu lĩnh của bọn cướp đường sao?" Tiêu Cửu Phong nhướng mày nhìn cô.
Dáng vẻ cô mở to hai mắt nói dối kỳ thật cũng rất đáng yêu, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, mím môi nhỏ, phồng quai hàm nho nhỏ lên.
Chỉ trong nháy mắt như vậy, Tiêu Cửu Phong muốn chọc chọc một cái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận