Cô Vợ Ngọt Ngào Ở Thập Niên 70
Chuong 264: Phien Ngoai 17
Chuong 264: Phien Ngoai 17Chuong 264: Phien Ngoai 17
Rốt cuộc cô làm sai chuyện gì! Cô vẫn luôn dốc lòng niệm Phật mài!
"Qua đây." Giọng nói người đàn ông vẫn lạnh như băng không dao động như cũ, nhưng Thần Quang lại cảm giác được, hình như anh có chút mất kiên nhẫn rồi.
Thần Quang không dám phát ra chút xíu âm thanh nào nữa, cô tủi thân căng thẳng đi tới trước mặt anh.
Cô đứng ở chỗ đó, người đàn ông này ngồi đó, rõ ràng là cô nhìn xuống, nhưng cô lại cảm thấy người đàn ông ở trước mắt đang có một kiểu cảm giác cao lãnh lẫm liệt nhìn xuống vạn vật.
Anh đang đánh giá cô, dùng ánh mắt bình tĩnh lạnh lùng dường như có thể nhìn thấu hết thảy kia để đánh giá cô.
Thần Quang cảm thấy chân tay luống cuống, ở chỗ đó đứng cũng không biết đứng như thế nào.
Cô bị cởi bỏ áo ni cô dài của cô, thay vào một bộ váy rộng rãi kỳ quái, lộ ra mái tóc chưa mọc dài của cô, hơn nữa còn lộ ra mắt cá chân.
Cô nâng mi mắt lên, vừa lúc bắt gặp ánh mắt người đàn ông nhìn từ trên xuống dưới, cuối cùng dừng ở trên mắt cá chân.
Cô nhất thời co rúm lại một cái, cơ thể vô thức ngồi xổm xuống. Như vậy váy của cô có thể che chắn mắt cá chân rồi.
Nhưng mà ánh mắt người đàn ông lại trở nên không vui.
Anh thong thả giơ tay lên, vẫy tay: "Qua đây."
Anh chỉ làm một động tác đơn giản như vậy, lại dọa đến Thần Quang.
"Anh... anh đang muốn làm gì?"
"Qua đây."
Giọng nói người đàn ông vẫn bình tĩnh không dao động như cũ, nhưng mà trong căn phòng to như vậy, nhiệt độ không khí lại giống như đột nhiên hạ thấp.
Một sự ớn lạnh đang tập kích, Thần Quang càng co rúm lại thêm một chút.
Tiêu Cửu Phong cũng không nghĩ tới, sau khi ni cô nhỏ này tắm rửa sạch sẽ, ấy thế mà dáng vẻ cũng không tệ lắm.
Cô có mái tóc ngắn hơi xoăn giống như một con búp bê, làn da mềm mại, đôi môi kiều diễm như cánh hoa, và một đôi mắt trong suốt ngây thơ giống như một dòng suối trong vắt trên núi.
Khi cô nhìn anh với vẻ mặt ngây thơ vô tội như vậy, anh thậm chí sẽ có một loại ảo giác, bọn họ kỳ thật đang ở trong núi rừng sáng sớm, sương mù tràn ngập, nước suối róc rách.
Chỉ là nhìn quá gầy, khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ lớn cỡ một bàn tay, thân hình giấu ở dưới lớp quần áo hơi rộng kia cũng rất mảnh khảnh và gầy yếu.
Tiêu Cửu Phong đột nhiên không có bất kỳ ý nghĩ gì.
Người vợ định mệnh của anh trong kiếp này? Một cô bé chưa trưởng thành như thế này sao?
Cho nên anh hơi nhíu mày.
Ai mà biết khi anh nhíu mày thì cô liền co rúm lại, cả người phát run, dáng vẻ kia giống như anh muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy.
Anh nhíu mày, sau đó lại đánh giá cô, đánh giá từ đầu đến cuối.
Càng nhìn trong lòng càng cảm thấy không thích.
Về lời nói của bà lão kia, cùng với sự xuất hiện trùng hợp của cô, thật sự là quá trùng hợp, trùng hợp đến mức một người có chủ nghĩa duy vật như anh không thể không tạm thời tin tưởng một chuyện huyền diệu như vậy.
Cho nên anh cũng đang nghiêm túc suy nghị, ni cô nhỏ này có thể thật sự trở thành vợ của anh hay không.
Kết quả bộ dạng của cô lại là như vậy?
Ánh mắt Tiêu Cửu Phong dừng lại trên mắt cá chân của cô.
Váy ngủ màu trắng thuần khiết rộng rãi, nhưng lại không che được mắt cá chân của cô, viền váy trắng theo động tác co rúm lại của cô mà nhẹ nhàng rung chuyển, mắt cá chân cô ở dưới váy ngủ như ẩn như hiện.
Mắt cá chân cô trắng như tuyết, lại trông mảnh khảnh và suy nhược, phảng phất nhẹ nhàng như thể chỉ cần mạnh tay một cái là có thể tổn thương.
Thế nhưng trên đó lại có một vết bầm.
Bởi vì làn da trắng như tuyết, vết bầm tím kia trông càng dễ nhìn thấy hơn đến nỗi phải giật mình.
Anh đang nhìn chằm chằm vào chỗ đó, cô lại đột nhiên co rúm lại, sau đó liền ngồi xổm xuống.
Anh bỗng dưng ngước mắt nhìn qua, hai tròng mắt cô ướt đẫm, trông vô cùng đáng thương, đã thế lại còn bày ra vẻ mặt đề phòng.
Đây có phải là không muốn cho anh nhìn thấy đúng không?
Rốt cuộc cô làm sai chuyện gì! Cô vẫn luôn dốc lòng niệm Phật mài!
"Qua đây." Giọng nói người đàn ông vẫn lạnh như băng không dao động như cũ, nhưng Thần Quang lại cảm giác được, hình như anh có chút mất kiên nhẫn rồi.
Thần Quang không dám phát ra chút xíu âm thanh nào nữa, cô tủi thân căng thẳng đi tới trước mặt anh.
Cô đứng ở chỗ đó, người đàn ông này ngồi đó, rõ ràng là cô nhìn xuống, nhưng cô lại cảm thấy người đàn ông ở trước mắt đang có một kiểu cảm giác cao lãnh lẫm liệt nhìn xuống vạn vật.
Anh đang đánh giá cô, dùng ánh mắt bình tĩnh lạnh lùng dường như có thể nhìn thấu hết thảy kia để đánh giá cô.
Thần Quang cảm thấy chân tay luống cuống, ở chỗ đó đứng cũng không biết đứng như thế nào.
Cô bị cởi bỏ áo ni cô dài của cô, thay vào một bộ váy rộng rãi kỳ quái, lộ ra mái tóc chưa mọc dài của cô, hơn nữa còn lộ ra mắt cá chân.
Cô nâng mi mắt lên, vừa lúc bắt gặp ánh mắt người đàn ông nhìn từ trên xuống dưới, cuối cùng dừng ở trên mắt cá chân.
Cô nhất thời co rúm lại một cái, cơ thể vô thức ngồi xổm xuống. Như vậy váy của cô có thể che chắn mắt cá chân rồi.
Nhưng mà ánh mắt người đàn ông lại trở nên không vui.
Anh thong thả giơ tay lên, vẫy tay: "Qua đây."
Anh chỉ làm một động tác đơn giản như vậy, lại dọa đến Thần Quang.
"Anh... anh đang muốn làm gì?"
"Qua đây."
Giọng nói người đàn ông vẫn bình tĩnh không dao động như cũ, nhưng mà trong căn phòng to như vậy, nhiệt độ không khí lại giống như đột nhiên hạ thấp.
Một sự ớn lạnh đang tập kích, Thần Quang càng co rúm lại thêm một chút.
Tiêu Cửu Phong cũng không nghĩ tới, sau khi ni cô nhỏ này tắm rửa sạch sẽ, ấy thế mà dáng vẻ cũng không tệ lắm.
Cô có mái tóc ngắn hơi xoăn giống như một con búp bê, làn da mềm mại, đôi môi kiều diễm như cánh hoa, và một đôi mắt trong suốt ngây thơ giống như một dòng suối trong vắt trên núi.
Khi cô nhìn anh với vẻ mặt ngây thơ vô tội như vậy, anh thậm chí sẽ có một loại ảo giác, bọn họ kỳ thật đang ở trong núi rừng sáng sớm, sương mù tràn ngập, nước suối róc rách.
Chỉ là nhìn quá gầy, khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ lớn cỡ một bàn tay, thân hình giấu ở dưới lớp quần áo hơi rộng kia cũng rất mảnh khảnh và gầy yếu.
Tiêu Cửu Phong đột nhiên không có bất kỳ ý nghĩ gì.
Người vợ định mệnh của anh trong kiếp này? Một cô bé chưa trưởng thành như thế này sao?
Cho nên anh hơi nhíu mày.
Ai mà biết khi anh nhíu mày thì cô liền co rúm lại, cả người phát run, dáng vẻ kia giống như anh muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy.
Anh nhíu mày, sau đó lại đánh giá cô, đánh giá từ đầu đến cuối.
Càng nhìn trong lòng càng cảm thấy không thích.
Về lời nói của bà lão kia, cùng với sự xuất hiện trùng hợp của cô, thật sự là quá trùng hợp, trùng hợp đến mức một người có chủ nghĩa duy vật như anh không thể không tạm thời tin tưởng một chuyện huyền diệu như vậy.
Cho nên anh cũng đang nghiêm túc suy nghị, ni cô nhỏ này có thể thật sự trở thành vợ của anh hay không.
Kết quả bộ dạng của cô lại là như vậy?
Ánh mắt Tiêu Cửu Phong dừng lại trên mắt cá chân của cô.
Váy ngủ màu trắng thuần khiết rộng rãi, nhưng lại không che được mắt cá chân của cô, viền váy trắng theo động tác co rúm lại của cô mà nhẹ nhàng rung chuyển, mắt cá chân cô ở dưới váy ngủ như ẩn như hiện.
Mắt cá chân cô trắng như tuyết, lại trông mảnh khảnh và suy nhược, phảng phất nhẹ nhàng như thể chỉ cần mạnh tay một cái là có thể tổn thương.
Thế nhưng trên đó lại có một vết bầm.
Bởi vì làn da trắng như tuyết, vết bầm tím kia trông càng dễ nhìn thấy hơn đến nỗi phải giật mình.
Anh đang nhìn chằm chằm vào chỗ đó, cô lại đột nhiên co rúm lại, sau đó liền ngồi xổm xuống.
Anh bỗng dưng ngước mắt nhìn qua, hai tròng mắt cô ướt đẫm, trông vô cùng đáng thương, đã thế lại còn bày ra vẻ mặt đề phòng.
Đây có phải là không muốn cho anh nhìn thấy đúng không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận