Cô Vợ Ngọt Ngào Ở Thập Niên 70

Chuong 251: Phien ngoai 4

Chuong 251: Phien ngoai 4Chuong 251: Phien ngoai 4
Vương Hữu Điền đánh Tuệ An một trận, Tuệ An tức giận đi theo chàng thanh niên kia, đã nhiều năm rồi, khuyên thế nào cũng không trở về, hiện tại hình như cũng ở nơi đó sinh con rồi, đây chắc hẳn là không thể về được. Người lớn này thật sự là tạo nghiệt mà, chỉ thương cho con nhỏ mà thôi!"
Vương Hữu Điền phải một mình chăm lo ruộng đất, lại phải lo cho gia đình, quản đứa nhỏ cũng không quản tốt, đứa nhỏ này có thể nói là bữa đói bữa no, quần áo ăn tết, đổi mùa cũng đều là do hàng xóm trong thôn nhìn không nổi, thuận tay giúp đỡ làm, nhưng tất cả mọi người đều bận rộn, ai có thể mỗi ngày quản nó đây, mặc quần áo rách cũng là bình thường.
Thần Quang nghe chuyện này, cô trăm triệu lần không nghĩ tới sư tỷ của mình lại làm ra loại chuyện như vậy.
Kỳ thật lúc trước sư tỷ của cô cũng muốn tìm một người đàn ông an phận sống qua ngày, về phần vì sao lại nhẫn tâm đến mức ngay cả con của mình cũng không cần mà chỉ muốn chạy trốn thì cô cũng không biết nữa.
So sánh như vậy, Vương Thúy Hồng ngược lại sống không tệ.
Năm đó Vương Thúy Hồng bị mọi người khinh bỉ, ở đại đội sản xuất Hoa Câu Tử không chịu nổi nữa, liền chạy đến một nông trường bên ngoài, ở trong nông trường kia, cô ta thành thật làm việc, kiên định làm người, bởi vì cô ta có văn hóa, lại có chút kiến thức, thế mà từ từ vật lộn với cuộc sống cũng không đến nỗi tệ.
Về phần đứa con trai năm đó của cô ta, bây giờ cũng đã học tiểu học, học tập rất tốt, đứa nhỏ rất hiếu thuận.
Mấy năm nay Vương Thúy Hồng vẫn thư từ qua lại với bọn họ, còn gửi cho bọn họ ảnh chụp của đứa nhỏ.
Thần Quang cũng từng đem một ít tư liệu học tập mình có thể lấy được gửi cho Vương Thúy Hồng, để cho cô ta dạy con học tập thật tốt, bồi dưỡng cô bé thành tài.
Mà hai năm gần đây, Vương Thúy Hồng còn nói về một đối tượng, đối tượng không ghét bỏ cô mang theo một đứa con, muốn cùng cô sống tốt, lần trước Vương Thúy Hồng gửi thư thông báo, cô đã tính toán kết hôn rồi.
Nhưng mà những chuyện này của Vương Thúy Hồng, Thần Quang đương nhiên không có ý định nói cho người trong thôn biết.
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Đối với người trong thôn mà nói, Vương Thúy Hồng đều là chuyện của quá khứ, không cần phải nhắc tới.
Cứ như vậy cùng mọi người nói chuyện, cả nhà Thần Quang trở về nhà mình, vừa vào cửa, dĩ nhiên là nhà bị bỏ hoang, cỏ dại trong sân đều cao cỡ nửa người.
Hai đứa nhỏ ngược lại rất hào hứng, Nhu Bảo vui vẻ chạy tới, bắt bướm hái hoa gì đó, còn hưng phấn hỏi đây chính là quê hương chúng ta à, Phái Bảo bình tĩnh hơn một chút, nhưng mà cũng tò mò nhìn nơi này.
Lúc này Tiêu Bảo Đường tới, mang theo vài người, muốn giúp Tiêu Cửu Phong sửa sang lại nhà cửa.
Thật ra thì cũng không có bao nhiêu thứ để sửa sang lại, hoa cỏ trong sân thì giữ lại, như vậy cũng rất thú vị, chẳng qua phòng chính khẳng định phải sửa sang lại một chút, nếu không thì không có cách nào cho người Ở.
Thần Quang mang theo mấy đứa nhỏ ở trong sân chơi, Tiêu Bảo Đường cùng mấy người đàn ông, thuần thục làm việc, rất nhanh đã chỉnh lý xong.
Thần Quang nhìn phòng chính, nhìn phòng bếp, ít nhất là có thể dùng được.
Lúc mấy người đàn ông kia rời đi, Thần Quang lấy sô cô la ra cho bọn họ, bọn họ đều nói không cần, Tiêu Bảo Đường cười nói: "Thím, thím khách khí cái gì, đều là người một nhà, đây là việc nên làm cả mài!"
Nhưng mà Thần Quang vẫn muốn cho bọn họ: "Các anh nếm thử, nghe nói sô cô la này được nhập khẩu từ nước ngoài, cũng trùng hợp là đơn vị của Cửu Phong có phúc lợi phát một ít phiếu nên mới lấy được, Trung Quốc chúng ta căn bản không có cái này. Thứ này đặc biệt rất ngọt, ngọt hơn đường nữa."
Mọi người nghe vậy, lúc này mới tò mò muốn nếm thử, sau khi nếm thử, quả nhiên thấy rất ngon, khen không dứt miệng, nhất thời lại có người tò mò hỏi chuyện của bọn họ ở tỉnh thành: "Nhà hai người có phải mỗi ngày đều ăn ngon hay không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận