Cô Vợ Ngọt Ngào Ở Thập Niên 70

Chương 152

Chương 152Chương 152
Thần Quang nghe thấy thế, tim cô bỗng chốc co lại.
Anh đang cảm thấy cô rất chướng mắt, cô làm chướng mắt anh, chính mình vừa gầy lại vừa nhỏ nên không đủ tư cách làm vợ anh.
Cô nhớ tới ngày hôm qua cô nghe được một số chuyện, thì ra đàn ông và phụ nữ làm chuyện này cần phải có hứng thú, nếu đàn ông không có ý với phụ nữ, đàn ông không nổi lên hứng thú thì sẽ không thể làm được.
Trong lòng cô vốn có nghi hoặc, đến giờ nghe được Tiêu Cửu Phong nói vậy, câu "vừa gầy lại vừa nhỏ" kia thật sự giống như bụi gai đâm, nhẹ nhàng mà đâm vào tim cô.
Tiêu Cửu Phong thấy cô không nói gì nữa, anh lại nói: "Em đừng nghĩ nhiều làm gì, lúc đó anh làm như vậy cũng là vì muốn tốt cho em. Chờ em đủ mười tám tuổi, suy nghĩ trưởng thành hơn, em có thể tự mình lựa chọn...
Nói tới đây, giọng nói của anh dừng một chút: "Em nghĩ sao cũng được, ở lại hay rời đi đều do em quyết định cả. "
Thần Quang cúi gằm đầu, cô không thể nói thêm lời nào nữa.
Đột nhiên cảm thấy bánh mì thô kết hợp với dưa muối chấm dầu vừng cũng không còn thơm ngon nữa.
Tiêu Cửu Phong chăm chú nhìn cô: "Thần Quang à"
Thần Quang cảm thấy giọng nói trầm thấp khàn khàn của anh, bên trong lộ ra chút ôn nhu.
Nếu là mọi khi thì cô sẽ rất thích, sẽ giống như con chó nhỏ bổ nhào qua ôm lấy cánh tay anh, thậm chí vui vẻ mà cọ đầu ở hõm vai anh, nhưng mà hiện tại cô ý thức được, đã từng cho rằng là đương nhiên, nhưng kỳ thực chẳng phải như vậy.
Anh không phải là người đàn ông của cô, cô càng không phải là vợ anh, hai người thậm chí không có bất kỳ quan hệ nào.
Anh cũng không nhất định phải đối tốt với cô, hai người nói không có quan hệ gì thì liền không có quan hệ nữa.
Phàm sở hữu tướng đều là hư vô(*), cô đều mắt thấy tai nghe cả, chẳng qua là một đám mây mờ mịt trôi qua liền không còn nữa.
[Chú thích: (*) Theo Kinh Kim Cang, Đức Phật dạy: "Bất cứ vật gì hễ có hình tướng đều là giả dối. Nếu thấy các tướng không phải hình tướng, như thế mới tạm gọi là thấy được Như Lai."]
Trong nháy mắt là như vậy, cô thậm chí nhớ tới con kiến nhỏ dưới cây hạnh trong núi lúc trước, dựa trên kinh thư mà nói, tu luyện bảy kiếp Phật vẫn là thân con kiến, bởi vì bọn nó ngu si và cố chấp. Cô giương mắt nhìn vê phía Tiêu Cửu Phong: "Anh Cửu Phong à, anh muốn nói với em chuyện gì?"
Tiêu Cửu Phong nhìn cô gái nhỏ trước mắt.
Anh trải qua hai đời, sớm đã nhìn thấu lòng người, cô gái nhỏ trước mắt lại trong suốt như nước trong khe núi, tâm tư trong suốt hiện trong ánh mắt, lẽ ra anh liếc mắt một cái là đã có thể nhìn thấu được rồi.
Nhưng hiện tại, Tiêu Cửu Phong đột nhiên có một cảm giác khác, anh cũng không thể nhìn thấu.
Khi cô dùng ánh mắt đơn thuần lại suy sụp như vậy nhìn mình, Tiêu Cửu Phong không biết cô làm sao, càng không biết cô đang nghĩ cái gì.
Đây là lần đầu tiên trong hai đời, anh nhìn không thấu được một người.
Anh chăm chú nhìn cô hồi lâu mới bắt đầu nói: "Thần Quang à, em có gì muốn hỏi anh hay sao?"
Cô nàng run rẩy lông mi ướt nồng đậm, một lần nữa cô ngẩng mặt lên nhìn anh, sau đó mới hỏi: "Anh vừa rồi có nói là em đủ mười tám tuổi có thể tự mình lựa chọn đi hay ở, vậy em còn bao lâu nữa mới đủ mười tám tuổi?"
Tiêu Cửu Phong: "Anh không biết sinh nhật của em, nhưng mà lúc đó dựa theo cách nói của em mà đăng ký một ngày, dựa theo ngày đó thì qua chín ngày nữa là em liền đủ mười tám tuổi."
Chín ngày... chín ngày nữa ư? Thân Quang mím môi nở nụ cười: "Được rồi, đến lúc đó rồi nói sau!"
Tiêu Cửu Phong: "Hả?"
Thần Quang: "Rốt cuộc muốn tiếp tục ở lại hay không, em còn chưa nghĩ ra đâu! Trước tiên em sẽ suy nghĩ kỹ rồi hãng nói!"
Tiêu Cửu Phong rũ mắt xuống: "Được thôi."
Không khí yên bình đạm mạc hơn hẳn.
Thần Quang hiện tại đã trở thành bánh trái thơm ngon trong mắt đại đội sản xuất Hoa Câu Tử và đại đội sản xuất thôn Vương Lâu.
Có rất nhiều đàn ông độc thân đều muốn cưới Thần Quang.
Bạn cần đăng nhập để bình luận