Cô Vợ Ngọt Ngào Ở Thập Niên 70

Chương 204

Chương 204Chương 204
Cô ta chẳng qua là chỉ muốn để cho Vương Thúy Hồng tiết lộ một chút chuyện của Thần Quang, nhưng mà không thể ngờ được rằng Vương Thúy Hồng lại nhiều chuyện như vậy, cô ta đi tìm Phùng Thạch Đầu, đây chẳng khác nào là gậy ông đập lưng ông đâu!
Về phần Thần Quang, cuộc sống của cô ngày càng trở nên bận rộn, cô trở thành cô giáo của lớp biết chữ, bắt đầu mỗi buổi tối sau khi ăn cơm xong thì sẽ dạy cho mọi người học chữ.
Tính tình của cô rất dịu dàng, giải thích cho mọi người rất chỉ tiết, có đôi khi để nhận thức rõ hơn về một chữ, cô lại tận tình kể về nguồn gốc của chữ đó, câu chuyện của chữ này.
Ban đầu đám phụ nữ này vừa nghe đến việc học chữ, trong đầu liên mơ màng buồn ngủ, cảm thấy điều này thật không có ý nghĩa gì cả, bọn họ đều là cầm kim chỉ trong nhà thêu thùa may vá tính toán sống qua ngày.
Hiện tại nghe Thần Quang giảng rất thú vị nên cũng tiện thể nghe một chút, dần dần thật sự hiểu biết được không ít chữ, hiệu quả còn rất tốt.
Việc này truyền đến tai Tiêu Bảo Đường, Tiêu Bảo Đường dĩ nhiên rất hài lòng, cũng rất tự hào: "Đó là thím nhỏ của tôi, đương nhiên không thể kém cỏi được!" Kythat ban dautrong long Than Quang ratthap thỏm.
Sư tỷ của cô làm ra chuyện ầm ï này, làm hỏng thanh danh của cô ta, trong lòng cô ít nhiều có chút lo lắng, sợ rằng cô cũng là ni cô giống chị mình, mọi người đối với cô cũng có thành kiến, cũng sợ bản thân mình đảm đương không tốt vai trò cô giáo này làm cho mọi người thất vọng.
Cô cố gắng hết sức nhớ lại những gì đã học được hồi đó, thậm chí còn lấy ra nhiều câu chuyện nhỏ khác nhau trong kinh Phật, thay đổi một chút rồi biến chúng thành những câu chuyện đời thường để kể cho mọi người nghe, không nghĩ tới hiệu quả lại tốt như vậy, tất cả mọi người đều thích, cô cũng thở phào nhẹ nhõm.
Kỳ thật ngẫm lại một chút, lúc trước cô ở trên núi, ngoại trừ niệm kinh thì chủ yếu là chép kinh thư, sau đó chính là vùi đầu làm việc, cả đời này đều rất ít đi nhìn xem thế giới bên ngoài ra sao, càng không biết mình học được những thứ kia có ích lợi gì.
Hiện tại cô và mọi người cùng nhau làm ruộng, bận bịu công việc nhà nông, nghe những người phụ nữ này nói chuyện lông gà vỏ tỏi, nhà ai sinh ra thằng cu mập mạp, nhà ai muốn xem mắt con dâu, ông lão nhà ai đánh nhau với vợ, còn có thể trông đợi một chút hoa màu sau khi trồng xuống sẽ được mùa, hiện giờ lại có thể nói cho mọi người nghe những gì mà cô đã từng học được. Buổi sáng mặt trời mọc, mặt trời mọc đỏ rực hơn cả ngọn lửa, buổi tối mặt trời lặn, khói bếp bay nghi ngút, mọi người trở về nhà, đây chính là giờ sinh hoạt và cũng là cuộc sống của người dân, quanh đi quẩn lại mỗi ngày trong một năm, rốt cuộc thì đây là hương vị của cuộc sống.
Thần Quang mong muốn kiểu cuộc sống như thế này, cô cảm thấy thỏa mãn, thậm chí ngay cả cảm giác trống rỗng bởi vì Tiêu Cửu Phong không ở bên cạnh cũng giảm đi rất nhiều.
Cô phát hiện ngoại trừ Tiêu Cửu Phong ra thì cô còn có thể có được nhiều thứ hơn.
***************%*%
Tiêu Cửu Phong trở về là vào một ngày chạng vạng tối, khi đó Thần Quang nấu cơm ăn xong liền vội vàng đi qua lớp biết chữ, đến lớp biết chữ, một đám phụ nữ đã ngồi sẵn chờ cô, nhìn thấy cô đến liền thúc giục cô nhanh chóng giảng bài: "Chúng tôi chờ nghe cô giảng bài, ngày hôm qua cô kể câu chuyện tỉnh vệ biến thành chim nhỏ, rốt cuộc tiếp theo là gì nữa, cô mau nói tiếp đi!"
Thần Quang nở nụ cười, bảo với họ là trước tiên mọi người phải viết xong những chữ mà ngày hôm qua đã học đi đã, viết tốt rồi thì cô sẽ tiếp tục kể cho mọi người biết.
Tất nhiên mọi người không muốn viết chữ cho lắm, viết chữ không thú vị chút nào!
Nhưng nghĩ đến việc muốn nghe truyện thì nhất định phải viết chữ, mọi người cũng đành phải làm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận