Cô Vợ Ngọt Ngào Ở Thập Niên 70

Chương 191

Chương 191Chương 191
Mà giờ đây, bốn phía xung quanh túp lều này thật sự thanh tịnh, ngoại trừ trong ruộng cao lương xa xa ngẫu nhiên bị gió thổi qua phát ra âm thanh xì xà xì xào ra, cô không nghe được tiếng vang gì, càng không có bất cứ kẻ nào qua lại.
Dường như đội sản xuất Hoa Câu Tử dưới núi Thập Ngưu cũng càng cách xa cô, ở giữa đất trời chỉ có ruộng cao lương và túp lều cạnh ruộng cao lương, trong túp lều có một người đàn ông mà cô vẫn luôn nhớ mong.
Khi đi đến bên cạnh túp lều, cô thậm chí còn ngừng lại.
Cô đột nhiên nhớ tới ngày đó, Tiêu Cửu Phong dẫn cô vào trong huyện, kết quả lúc trở về đi ngang qua ruộng cao lương, trong ruộng cao lương đó có một đôi uyên ương đang buông thả.
Nhớ tới chuyện này, Thần Quang cảm thấy trên đầu ngón tay của mình cũng ngứa ngáy theo, cô thở sâu, theo bản năng nắm chặt bàn tay nhỏ.
Ai biết vào ngay lúc này, trong túp lều đột nhiên vang lên giọng nói của một người đàn ông: "Cô lại tới đây làm cái gì!"
Giọng nói lạnh lùng xa cách, dường như chán ghét tột cùng.
Thần Quang bỗng nhiên hoảng sợ và có chút oan ức, cô trừng to mắt: "Em, em... Rèm túp lều lập tức được vén lên, người đàn ông cao lớn nghiêm nghị khom người đi ra từ cửa túp lều: "Thần Quang à, sao em lại tới đây?"
Thanh âm ôn hòa trầm thấp của anh cũng không có hung dữ như vừa rồi, chẳng qua Thần Quang lòng dạ hẹp hòi, Thần Quang thù dai, cô nhớ kỹ chuyện này rồi.
Cô mím môi, hai má phồng lên, uất ức nói: "Vừa rồi anh dám hung dữ với em!"
Trong bóng đêm dày đặc, Tiêu Cửu Phong nhìn cô vợ nhỏ non nớt trước mặt mình, ngửi thấy trong không khí toả ra một mùi hương trong veo, chính mình cũng không khỏi nhíu mày bất đắc dĩ: "Anh không phải là hung dữ với em."
Thần Quang nhíu mày rồi quở trách anh: "Vậy anh hung dữ với ai thế?"
Tiêu Cửu Phong đột nhiên cảm thấy bản thân như đang tự tìm phiền toái đến cho mình: "Người khác thôi đó mà."
Thần Quang cảm thấy có chuyện gì đó: "Người khác là ai hả? Vừa rồi có người tới tìm anh à? Anh tưởng rằng em là người đó sao? Là đàn ông hay phụ nữ hả?"
Khi cô hỏi như vậy, cô cũng ý thức được rất có thể là phụ nữ.
Trời tối như vậy, ngay cả mặt trăng còn chưa lên cao, trong ruộng cao lương xào xạt, một người đàn ông đơn độc nằm trong túp lều này vào ban đêm, bộ ngực rắn chắc trần truông như vậy, nếu một người phụ nữ chạy tới nơi này rồi chui vào trong túp lều, vậy có nghĩa là gì đây?
Thần Quang nhất thời tỉnh táo lại, một cảm giác nguy hiểm rình rập đối với chó con để bảo vệ địa bàn chợt dâng lên trong lòng cô: "Là ai vậy hả? Là ai đã đến tìm anh cơ chứ? Có phải cô ấy muốn dụ dỗ anh hay không?"
Thậm chí có người còn muốn tranh giành đàn ông với côi
Tiêu Cửu Phong bất đắc dĩ mím môi, bình thường anh hay nói ni cô nhỏ ngốc nghếch đơn thuần, nhưng cô nhạy bén hơn bất kỳ ai, một lần không cẩn thận là có thể bị cô bắt được ngay sơ hở.
Anh nhíu mày, đành phải nói qua loa: "Không thể nào có chuyện đó được, chắc là có người đi ngang qua mà thôi."
Khi Vương Thúy Hồng làm mấy chuyện này, anh khó mà nói rõ được với cô, Vương Thúy Hồng nói năng thô tục, anh cũng không muốn nói cho cô biết.
Nhưng mà Thần Quang không tin.
Thần Quang giơ ngón tay lên, tức tối chỉ vào anh: "Anh dám vụng trộm với người khác! Vậy mà anh lại đi vụng trộm với phụ nữ!"
Tiêu Cửu Phong: "Em đang nói bậy bạ gì đó, anh là loại người như vậy sao?"
Nói thật ra thì khát vọng của anh với phái nữ rất mờ nhạt, kiếp trước anh quyền cao chức trọng nên muốn loại phụ nữ nào mà chẳng có, nhưng anh lại chỉ si mê với quyền lợi và phú quý, đối với phụ nữ thì anh đặc biệt coi nhẹ, kiếp này vốn cũng vậy. Nhưng từ khi cõng cô trở về, cái loại cảm giác này ẩn nấp hai kiếp rồi mới bắt đầu bị khơi dậy. Cô chính là loại phụ nữ khiến người ta vừa nhìn đã muốn đưa lên giường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận