Cô Vợ Ngọt Ngào Ở Thập Niên 70

Chương 210

Chương 210Chương 210
Ban ngày không có chuyện gì, bọn họ cũng giống phần lớn xã viên bận bịu vài chuyện vụn vặt trong nhà, buổi tối thì không có gì to tát, ăn cơm xong rửa mặt rồi lên giường, bọn họ có thể tiêu phí hết rất nhiều thời gian ở trên giường.
Thần Quang đã không còn ngây thơ không biết øì giống ban đầu, sau khi được người đàn ông này giảng giải, cô dần dần đã hiểu được một vài chuyện, thậm chí học được đảo khách thành chủ(*), cho dù thế nào thì cô cũng nắm trong tay tiết tấu của Tiêu Cửu Phong.
[Chú thích: (*) Đảo khách thành chủ: Khách mời trở thành chủ nhà, thường được sử dụng như một phép ẩn dụ để chuyển từ bị động sang chủ động. ]
Chuyện này đối với một người ngượng ngùng như Thần Quang mà nói, đúng ra sẽ rất khó tưởng tượng được, nhưng mà tính tình Thần Quang đơn thuần, trong sự đơn thuần này có một kiểu là không biết thế sự thì sẽ không sợ hãi.
Cô không biết rằng rất nhiều người phụ nữ sẽ không làm như vậy, cô cho rằng nếu Tiêu Cửu Phong đối với mình như vậy, vậy cô hoàn toàn có thể đối xử như thế với Tiêu Cửu Phong, cho nên dạo gần đây cô ở trên giường đã to gan hơn, hơn nữa không mảy may biết rằng một vài hành động này ở trong mắt người khác là chuyện vô cùng kinh hãi. Tiêu Cửu Phong thích Thần Quang nhiều đến như vậy, hưởng thụ Thần Quang như thế, nhưng mà anh cũng mơ hồ sinh ra một vài lo lắng.
Anh nghiêng đầu nhìn về phía cô gái nhỏ nằm bên cạnh, nắng ấm của ngày đông xuyên qua cửa sổ cũ kỹ chiếu rọi vào, chiếu vào trên chiếc giường lớn này, ánh lên làn da trắng như tuyết mềm mại xinh đẹp thanh tú của cô, bởi vì vừa rồi đã bị giày vò một hồi, trên trán cô chảy một ít mồ hôi li ti, trên cổ cũng lộ ra ửng hồng.
Anh mở miệng cất giọng nói lười biếng: "Chuyện vừa rồi em đừng nói với người ngoài."
Thần Quang ngẩng đầu, sau đó liếc mắt nhìn anh: "Em cũng không có ngốc đến vậy!"
Tiêu Cửu Phong nghe vậy thì cười ra tiếng, xoa đầu cô: "Phải không đó? Em thật sự không ngốc sao?"
Thần Quang cảm thấy mỗi khi anh xoa đầu mình, như thể đang xoa một con chó nhỏ, nhưng mà cô cũng không muốn làm con cún của anh, cho nên cô hừ hừ một tiếng: "Đương nhiên là không rồi nhai”
Tiêu Cửu Phong cúi đầu nhìn xuống dưới: "Trước kia là ai nói với Ninh Quế Hoa là..."
Anh không nhắc tới còn tốt, anh vừa nhắc tới thì Thần Quang xấu hổ đến mức không muốn nghe nữa, cô nhanh chóng bịt lỗ tai: "Đó không phải là em, đó không phải là em, đó là người khác nói mài! Aaaaa-"
Làm sao lúc đó cô lại ngốc như vậy, làm sao lại nói chuyện đó với người ta, dù sao thì cô có chết cũng không chịu thừa nhận.
Tiêu Cửu Phong cười: "Được thôi, đó không phải là tại em, đó là do người khác nói."
Thần Quang gật đầu, nghiêm túc nói: "Chư hành vô thường, chư pháp vô ngã, niết bàn tịch diệt(*), em không phải sẽ vĩnh viễn không thay đổi, người đó trong quá khứ chẳng phải là em."
[Chú thích: (#) Chư hành vô thường, chư pháp vô ngã, niết bàn tịch diệt: có nghĩa là hết thảy hiện tượng và muôn vật trong thế gian luôn luôn biến chuyển không ngừng. Đây là đại cương căn bản của Phật pháp. ]
Tiêu Cửu Phong nghe lời của Thần Quang, nhớ tới lúc cô kể những chuyện xưa cho phụ nữ lớp học chữ thì cũng không khỏi cảm khái, cô vợ nhỏ nhà anh, nếu nói cô đơn thuần ngốc nghếch thì kỳ thực không đúng một chút nào, cô rất hiểu rõ những đạo lý lớn lao kia, hơn nữa tất cả đều là đạo lý lớn hơn trời, nhà triết học bình thường cũng chưa lợi hại bằng cô.
Nhưng nếu nói cô không ngốc thì sự đơn thuần nhiệt tình kia quả thực non nớt đến mức khiến nội tâm xương cốt của người ta phải lo lắng.
Thần Quang nói một phen đạo lý như vậy, cô thấy Tiêu Cửu Phong hình như đang rất thất thần, liền có chút tức giận: "Em giảng đạo lý cho anh đấy, anh nghiêm túc nghe đi, em dạy học sinh lớp học chữ, các cô ấy đều vô cùng nghiêm túc lắng nghe."
Bạn cần đăng nhập để bình luận