Cô Vợ Ngọt Ngào Ở Thập Niên 70
Chương 114
Chương 114Chương 114
Đột nhiên Tiêu Cửu Phong có chút bực bội: "Được, kể cho em, chỉ kể một câu chuyện thôi đấy!"
Thần Quang lập tức cười: "Được!"
Tiêu Cửu Phong: "Vậy em muốn nghe cái gì?"
Thần Quang: "Chỉ cần là do anh Cửu Phong kể, em đều thích nghe!"
Tiêu Cửu Phong: "Em nói cho anh biết em muốn nghe cái gì."
Thần Quang suy nghĩ một chút: "Em cũng không biết, em chỉ từng nghe qua chuyện xưa trong kinh Phật mà sư thái kể."
Tiêu Cửu Phong trầm mặc xuống, đột nhiên hỏi: "Vậy Phan Kim Liên là ai?"
Thần Quang: "Trên sách nói vậy."
Tiêu Cửu Phong: "Sách gì?"
Thần Quang đang định nói, đột nhiên ý thức được cái gì, trong lòng hoảng hốt, vội vàng nói: "Có thể là do em nằm mơ thấy?"
Tiêu Cửu Phong cười lạnh: "Phải không? Nằm mơ thấy, em có thiên phú như vậy sao? Vậy bây giờ em lại mơ cho mình một Võ Đại Lang đi."
Thần Quang chột đạ, con ngươi của cô đảo đảo xung quanh: "Anh Cửu Phong, anh cũng đã đọc quyển sách này à, anh thật là thông thái!" Tiêu Cửu Phong: "Đừng cố gắng nói sang chuyện khác, nói, em lấy sách ở đâu ra?"
Thần Quang do dự một chút, cuối cùng vẫn là ngập ngừng ậm ừ nói: "Là, là sư tỷ em..."
Tiêu Cửu Phong cười lạnh: "Được, rất được!"
Lại là sư tỷ.
Vị sư tỷ này đến cùng đã làm những gì?
Thần Quang ngước mắt lên, ánh mắt đen trắng rõ ràng rụt rè nhìn anh: "Vậy anh... Anh có thể kể chuyện xưa cho em nghe không?"
Tiêu Cửu Phong không nghĩ tới cô lại còn nhớ thương chuyện xưa, còn muốn anh kể chuyện xưa cho cô.
Phải nói rằng, hiện tại lá gan của cô càng ngày càng lớn, càng ngày càng không sợ anh.
Tiêu Cửu Phong: "Được."
Thần Quang lập tức nở nụ cười, ôm lấy cánh tay anh: "Em muốn nghe chuyện kiếp trước của anh Cửu Phong, được không?"
Tiêu Cửu Phong nghe nói như vậy, nhướng mày, hơi tram ngâm, nhìn về phía núi Thập Ngưu xa xa, ngọn núi kia phảng phất khảm trong hoàng hôn, chỉ có một hình dáng đường nét tối đen đến mộng ảo.
Qua một hồi lâu, anh chậm rãi mở miệng.
"Trước kia, có một người, trong nhà hắn phú quý, rất có quyền thế." "Thế nhưng là. .. Không có bị xét nhà sao?”
"Khi đó không xét nhà, em cho rằng lúc nào cũng có xét nhà sao?”
Thần Quang bừng tỉnh.
Cô sắp mười tám tuổi, chuyện khi còn bé không nhớ rõ, mấy năm nay, một hồi liên doanh công tu( một hồi xét nhà, còn có người vào trong am bọn họ đánh đập, trong cảm giác của cô, giống như thế đạo này nên có bộ dạng như vậy.
Hiện tại nghe Tiêu Cửu Phong nói, cô mới ý thức được, thì ra thế giới còn có thể không có bộ dạng như vậy.
"Sau đó thì sao?”
"Hắn từ nhỏ đã biết mình phải chịu trách nhiệm, hắn cũng biết mình được ký thác kỳ vọng của gia tộc, cho nên từ nhỏ hắn đã chăm chỉ đọc sách, rèn luyện thân thể, học tập các loại kỹ năng."
"Anh ta thật lợi hại!" Thần Quang cảm khái.
"Không phải lợi hại, mà là không thể không làm." Thanh âm của Tiêu Cửu Phong trở nên xa xôi trầm khàn.
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó hắn liền trưởng thành."
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó hắn liền chết."
Thần Quang không nói gì nữa. Cô ngẩng mặt lên, ngơ ngác nhìn Tiêu Cửu Phong.
Tiêu Cửu Phong ngồi ở chỗ đó, nhìn ngọn núi ở xa xa, vẻ mặt lạnh lùng.
"Thế này là xong rồi sao?" Thần Quang có chút phẫn nộ, cảm giác như vừa bị lừa: "Đây chính là chuyện xưa của anh kể sao?"
"Nếu không thì sao?" Tiêu Cửu Phong nhướng mày: "Có sống có chết, có đầu có cuối, đây không phải là một câu chuyện xưa hoàn chỉnh sao?"
Thần Quang không nói gì một lúc lâu, cuối cùng ngửa mặt nhìn anh.
Kỳ thật mặt mày Tiêu Cửu Phong vô cùng đoan chính, dùng kiến thức mà trước kia Thần Quang xem qua trong sách nói, đó chính là 'mi như đao cắt mắt nhược hàn tinh'(**), hơn nữa mũi của anh cao cao thẳng tắp, nhìn qua cũng rất đẹp mắt.
Chính là quá lạnh lùng.
Thoạt nhìn dọa người, làm cho người ta liên tưởng đến kẻ xấu xa giết người như ngóe.
Chú thích:
(9Liên doanh công tư: Trung Quốc thực hiện một hình thức chuyển đổi xã hội chủ nghĩa đối với thương mại công nghiệp tư bản dân tộc, được chia thành các doanh nghiệp cá nhân, liên doanh công tư và hợp tác công tư toàn ngành. Liên doanh công tư là liên doanh giữ nhà nước và tư nhân. (Mi như đao cắt mắt nhược hàn tỉnh: có nghĩa là "lông mày như kiểm và mắt như sao lạnh (sao mờ trong đêm đông)”.
Đột nhiên Tiêu Cửu Phong có chút bực bội: "Được, kể cho em, chỉ kể một câu chuyện thôi đấy!"
Thần Quang lập tức cười: "Được!"
Tiêu Cửu Phong: "Vậy em muốn nghe cái gì?"
Thần Quang: "Chỉ cần là do anh Cửu Phong kể, em đều thích nghe!"
Tiêu Cửu Phong: "Em nói cho anh biết em muốn nghe cái gì."
Thần Quang suy nghĩ một chút: "Em cũng không biết, em chỉ từng nghe qua chuyện xưa trong kinh Phật mà sư thái kể."
Tiêu Cửu Phong trầm mặc xuống, đột nhiên hỏi: "Vậy Phan Kim Liên là ai?"
Thần Quang: "Trên sách nói vậy."
Tiêu Cửu Phong: "Sách gì?"
Thần Quang đang định nói, đột nhiên ý thức được cái gì, trong lòng hoảng hốt, vội vàng nói: "Có thể là do em nằm mơ thấy?"
Tiêu Cửu Phong cười lạnh: "Phải không? Nằm mơ thấy, em có thiên phú như vậy sao? Vậy bây giờ em lại mơ cho mình một Võ Đại Lang đi."
Thần Quang chột đạ, con ngươi của cô đảo đảo xung quanh: "Anh Cửu Phong, anh cũng đã đọc quyển sách này à, anh thật là thông thái!" Tiêu Cửu Phong: "Đừng cố gắng nói sang chuyện khác, nói, em lấy sách ở đâu ra?"
Thần Quang do dự một chút, cuối cùng vẫn là ngập ngừng ậm ừ nói: "Là, là sư tỷ em..."
Tiêu Cửu Phong cười lạnh: "Được, rất được!"
Lại là sư tỷ.
Vị sư tỷ này đến cùng đã làm những gì?
Thần Quang ngước mắt lên, ánh mắt đen trắng rõ ràng rụt rè nhìn anh: "Vậy anh... Anh có thể kể chuyện xưa cho em nghe không?"
Tiêu Cửu Phong không nghĩ tới cô lại còn nhớ thương chuyện xưa, còn muốn anh kể chuyện xưa cho cô.
Phải nói rằng, hiện tại lá gan của cô càng ngày càng lớn, càng ngày càng không sợ anh.
Tiêu Cửu Phong: "Được."
Thần Quang lập tức nở nụ cười, ôm lấy cánh tay anh: "Em muốn nghe chuyện kiếp trước của anh Cửu Phong, được không?"
Tiêu Cửu Phong nghe nói như vậy, nhướng mày, hơi tram ngâm, nhìn về phía núi Thập Ngưu xa xa, ngọn núi kia phảng phất khảm trong hoàng hôn, chỉ có một hình dáng đường nét tối đen đến mộng ảo.
Qua một hồi lâu, anh chậm rãi mở miệng.
"Trước kia, có một người, trong nhà hắn phú quý, rất có quyền thế." "Thế nhưng là. .. Không có bị xét nhà sao?”
"Khi đó không xét nhà, em cho rằng lúc nào cũng có xét nhà sao?”
Thần Quang bừng tỉnh.
Cô sắp mười tám tuổi, chuyện khi còn bé không nhớ rõ, mấy năm nay, một hồi liên doanh công tu( một hồi xét nhà, còn có người vào trong am bọn họ đánh đập, trong cảm giác của cô, giống như thế đạo này nên có bộ dạng như vậy.
Hiện tại nghe Tiêu Cửu Phong nói, cô mới ý thức được, thì ra thế giới còn có thể không có bộ dạng như vậy.
"Sau đó thì sao?”
"Hắn từ nhỏ đã biết mình phải chịu trách nhiệm, hắn cũng biết mình được ký thác kỳ vọng của gia tộc, cho nên từ nhỏ hắn đã chăm chỉ đọc sách, rèn luyện thân thể, học tập các loại kỹ năng."
"Anh ta thật lợi hại!" Thần Quang cảm khái.
"Không phải lợi hại, mà là không thể không làm." Thanh âm của Tiêu Cửu Phong trở nên xa xôi trầm khàn.
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó hắn liền trưởng thành."
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó hắn liền chết."
Thần Quang không nói gì nữa. Cô ngẩng mặt lên, ngơ ngác nhìn Tiêu Cửu Phong.
Tiêu Cửu Phong ngồi ở chỗ đó, nhìn ngọn núi ở xa xa, vẻ mặt lạnh lùng.
"Thế này là xong rồi sao?" Thần Quang có chút phẫn nộ, cảm giác như vừa bị lừa: "Đây chính là chuyện xưa của anh kể sao?"
"Nếu không thì sao?" Tiêu Cửu Phong nhướng mày: "Có sống có chết, có đầu có cuối, đây không phải là một câu chuyện xưa hoàn chỉnh sao?"
Thần Quang không nói gì một lúc lâu, cuối cùng ngửa mặt nhìn anh.
Kỳ thật mặt mày Tiêu Cửu Phong vô cùng đoan chính, dùng kiến thức mà trước kia Thần Quang xem qua trong sách nói, đó chính là 'mi như đao cắt mắt nhược hàn tinh'(**), hơn nữa mũi của anh cao cao thẳng tắp, nhìn qua cũng rất đẹp mắt.
Chính là quá lạnh lùng.
Thoạt nhìn dọa người, làm cho người ta liên tưởng đến kẻ xấu xa giết người như ngóe.
Chú thích:
(9Liên doanh công tư: Trung Quốc thực hiện một hình thức chuyển đổi xã hội chủ nghĩa đối với thương mại công nghiệp tư bản dân tộc, được chia thành các doanh nghiệp cá nhân, liên doanh công tư và hợp tác công tư toàn ngành. Liên doanh công tư là liên doanh giữ nhà nước và tư nhân. (Mi như đao cắt mắt nhược hàn tỉnh: có nghĩa là "lông mày như kiểm và mắt như sao lạnh (sao mờ trong đêm đông)”.
Bạn cần đăng nhập để bình luận