Cô Vợ Ngọt Ngào Ở Thập Niên 70

Chương 250: Phiên ngoại 3

Chương 250: Phiên ngoại 3Chương 250: Phiên ngoại 3
Sau đó còn phải bước lên xe bò, cả chặng đường này quá là mệt nhọc, đừng nói hai đứa trẻ còn nhỏ tuổi, ngay cả Thần Quang cũng chịu không nổi.
Nhắc tới chuyện này, Thần Quang cũng là số hưởng phúc trời sinh, người ta ngồi xe riêng của nhà mình không say xe, nhưng chỉ cần ngồi xe khách thì vừa ngồi liền sẽ say xe.
Cho nên anh tội gì vì khiêm tốn mà để vợ và con cái của mình đi theo chịu khổ.
Nói một hồi, vài người và Vương Kim Long liền giúp đỡ chuyển ống nước né ra chút, xe của Tiêu Cửu Phong rốt cuộc cũng chạy qua được rồi.
Chờ về tới trong thôn, vừa xuống xe, đương nhiên lại bị một đám người vây lại, bị vây chặt đến nỗi ngay cả một con kiến cũng không thể chui lọt.
Mọi người khiếp sợ, mọi người hiếm lạ, mọi người nhìn cặp song sinh xinh đẹp của Thân Quang, hỏi quần áo trên người bọn họ mua hết bao nhiêu tiền, hỏi bọn họ dọc theo đường đi có mệt mỏi hay không, lại hỏi Thần Quang hiện tại làm gì, khi biết Thần Quang làm giáo viên trung học trong tỉnh thành, một đám đông người liên tục 'chậc chậc' không ngừng, hâm mộ không chịu nổi.
Thần Quang cảm giác được ánh mắt của các cô ấy, nghe được các cô ấy nghị luận, đây là giọng nói địa phương quen thuộc, đây là những lời cảm thán chen vào đó lại là những tiếng lải nhải cùng với sự kích động, rốt cuộc thì cô cũng cùng Tiêu Cửu Phong đi qua cánh cửa kia, trở thành vợ chồng chân chính.
Vài năm sau, lại một lần nữa trở về, trong ánh mắt của các cô ấy tăng thêm vài phần sùng bái khác lạ, đó là kính ngưỡng cùng tò mò đối với người từ tỉnh thành tới.
Thần Quang cười chào hỏi mọi người, bảo hai đứa nhỏ chào hỏi, gọi bác gái này, gọi thím kia. Nhu Bảo miệng ngọt như đường, hô to vui vẻ, làm cho một đám phụ nữ nhếch miệng cười, khen không ngừng miệng, Phái Bảo tuy rằng trời sinh ít nói, nhưng mà cũng đều gật đầu gọi theo.
Thần Quang lại lấy đồ ăn vặt từ tỉnh thành mang đến cho mọi người, có kẹo sữa thỏ trắng, kẹo dẻo đậu phộng, bánh quy vạn niên thanh, kẹo xí muội, hạt dưa, thậm chí còn có sô cô la nhân rượu.
Mọi người nhìn hoa cả mắt, không thể tin được, Ninh Quế Hoa vừa nếm được sô cô la kia, kinh ngạc không nhẹ: "Đây là cái gì! Tại sao tôi lại có thể nếm được vị rượu bên trong nhỉ?"
Thần Quang nở nụ cười: "Đây là sô cô la, nhưng mà là nhân rượu, cô nếm được bên trong có mùi rượu là đúng rồi đấy."
Mọi người nghe đều kinh ngạc không nhẹ, sau đó nhìn Ninh Quế Hoa như vậy, đều cười rộ lên, bản thân Ninh Quế Hoa cũng nở nụ cười: "Kiến thức này của tôi thật là không đủ rồi!" Trong lúc nói nói cười cười, một đứa trẻ tiến lại gần, mặc quần áo thủng lỗ, tò mò nhìn bên này, liếm môi, dáng vẻ rất thèm ăn.
Thần Quang thấy thế thì chia mấy miếng kẹo cho đứa nhỏ kia, sau đó thuận miệng hỏi: "Đây là của nhà nào vậy?"
Lễ ra hiện giờ cuộc sống của mọi người so với trước thì tốt hơn một chút rồi, đều có thể ăn no, cho dù nhà ai nghèo đến mức mặc đồ cũ, cũng không đến mức ngay cả lỗ thủng trên quần áo cũng không vá lại cho đứa nhỏ.
Ninh Quế Hoa nhìn thoáng qua đứa nhỏ kia, đứa nhỏ kia sau khi cầm kẹo mà Thần Quang cho, cao hứng không chịu nổi, tham lam cho vào miệng ăn.
Cô ta thở dài: "Đây là đứa nhỏ nhà Tuệ An."
Thần Quang có chút ngoài ý muốn: "Của nhà chị ấy sao ạ?"
Cô còn nhớ rõ, lúc ấy khi cô rời đi thì bụng của Tuệ An đã to rồi, bấm ngón tay tính toán, đứa nhỏ này hẳn là bảy tám tuổi, nhưng nhìn rất là gầy yếu, phảng phất như năm sáu tuổi.
Ninh Quế Hoa: "Đừng nói nữa, sau khi Tuệ An sinh con, cả ngày không có nhà, lúc đầu Vương Hữu Điền còn có thể nhịn, về sau thì nhịn không nổi nữa, hai người suốt ngày cãi nhau, sau đó, Tuệ An không biết làm thế nào mà thông đồng với một thanh niên ở phía sau thôn, bị Vương Hữu Điền bắt được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận