Cô Vợ Ngọt Ngào Ở Thập Niên 70
Chương 144
Chương 144Chương 144
Nếu sư tỷ muốn véo nát miệng cô, vậy thì Tiêu Cửu Phong nhất định sẽ che chở cho cô, cô tin tưởng vào điều đó.
Nhớ tới Tiêu Cửu Phong, Thần Quang lại nhớ đến vừa rồi cô nghe sư tỷ nói chuyện.
Sư tỷ nói về những chuyện này, đối với cô mà nói là không thể tưởng tượng nổi trên đời lại có chuyện như thế.
Nhưng cô cảm thấy sư tỷ hẳn là không lừa cô, đây đều là sự thật cả.
Cô lại nhớ tới tiếng khóc của người phụ nữ trong ruộng cao lương, nhớ tới chuyện ngày thường nhóm phụ nữ thảo luận, nhớ đi nhớ lại rồi đỏ mặt xấu hổ.
Thì ra các cô gái ấy đang nói tới chuyện này!
Cô lại nghĩ tới tối qua, lúc anh Cửu Phong xiết chặt cô, chịu đựng sự áp chế khát vọng, cô lại giật mình sau đó liền đau lòng.
Anh kỳ thực cũng muốn như vậy với cô sao?
Tại sao lại không chứ?
Thần Quang ngồi dưới gốc cây, sau khi cân nhắc nửa ngày, rốt cuộc cũng suy xét kỹ càng.
Bởi vì... Anh cảm thấy cô còn nhỏ sao?
Bỗng chốc trí nhớ trở về lúc ban đầu. Ban đầu anh nói sẽ nuôi cô đến mười tám tuổi, tới lúc đó cô có thể quyết định bản thân đi hay ở lại, có thể chọn một người đàn ông cho chính cô, còn nói sẽ không đăng ký với cô, chỉ cho cô vào hộ khẩu.
Lúc đó cô còn vì chuyện này mà ôm cây táo trong nhà, đã thế còn ăn vạ, nói sống là con dâu nhà họ Tiêu, chết cũng là quỷ nhà họ Tiêu.
Cô lúc đó hoàn toàn không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ nơi này của Tiêu Cửu Phong có thức ăn, có thể ăn cơm no, đi theo anh không đến mức chết đói, cô hận không thể bám chặt một người đàn ông như vậy, tránh bị trả về.
Sau đó anh để cô ở lại, đối tốt với cô, Thần Quang liền cảm thấy vui mừng và yên tâm, coi như là đã an ổn rồi, cho rằng bản thân mình như là cô dâu của anh, thế nên không để những lời anh nói lúc đầu trong lòng.
Nhưng hiện tại cô lại muốn ngẫm nghĩ nhiều hơn một chút.
Anh luôn không coi cô như nàng dâu, cũng không làm loại chuyện này với cô, cho nên cô còn là một cô gái, cô không được xem như là nàng dâu của anh.
Thần Quang có chút khổ sở, có chút mất mát, cô cảm thấy việc này khẳng định không thể như vậy, cô phải nghĩ ra biện pháp gì đó để sớm trở thành cô dâu của anh mới được. *************%
Tuệ An rời khỏi chỗ Thần Quang, nghĩ đến việc này liền cảm thấy tâm hoa nộ phóng(*), ai mà có thể nghĩ đến, Tiêu Cửu Phong không gì là không làm được, Tiêu Cửu Phong người người kính ngưỡng, vậy mà không thể làm chuyện trên giường, ai lại nghĩ đến cô vợ nhỏ hâm mộ Thần Quang, vậy mà là quả phụ!
[Chú thích: (*) Tâm hoa nộ phóng: cực kì vui mừng, sung sướng. ]
Cô ta rất vui vẻ, rất rất hào hứng!
Cô ta thậm chí cảm thấy chuyện này phải khoe ra để cho mọi người đều biết, cuộc sống của ni cô nhỏ này quá là đáng thương, về sau không còn ai hâm mộ cô nữa.
Tuệ An nghĩ xong liền đi vê phía Đông, đúng lúc gặp vài người phụ nữ ở đó dọn dẹp cát đá hoang, đây đều là đất đá bị trôi chồng chất trước đó lưu lại.
Mảnh đất này không phải là quan trọng gì, phía trước cũng không có ai quan tâm tới, hiện tại chẳng cần vội như vậy, vài người phụ nữ dọn dẹp rửa sạch sẽ.
Mà trong mấy người phụ nữ này, vừa vặn còn có Ninh Quế Hoa, cũng có Vương Thúy Hồng.
Vương Thúy Hồng chính là bạn lâu năm của Tiêu Cửu Phong, về phần Ninh Quế Hoa thì lại là người nhiều chuyện. Tuệ An liền tới gần cười chào một tiếng, bảo là muốn giúp đỡ mọi người cùng nhau làm: "Bên kia tôi đã làm xong hết rồi, tôi sang đây để giúp các cô một tay."
Chuyện tốt này mà có người làm giúp thì làm gì có ai không bằng lòng được chứ, Ninh Quế Hoa liền cười tán dóc với Tuệ An.
Lần này có thể xem như hợp ý Tuệ An, Tuệ An mồm miệng chép chép cùng Ninh Quế Hoa tán dóc này kia, cuối cùng Tuệ An cũng tìm được một cơ hội kéo đến vấn đề của Tiêu Cửu Phong.
"Cô biết không, thì ra sư muội nhà tôi vẫn là con chim non, hai người bọn họ căn bản là không làm chuyện kia!"
Nếu sư tỷ muốn véo nát miệng cô, vậy thì Tiêu Cửu Phong nhất định sẽ che chở cho cô, cô tin tưởng vào điều đó.
Nhớ tới Tiêu Cửu Phong, Thần Quang lại nhớ đến vừa rồi cô nghe sư tỷ nói chuyện.
Sư tỷ nói về những chuyện này, đối với cô mà nói là không thể tưởng tượng nổi trên đời lại có chuyện như thế.
Nhưng cô cảm thấy sư tỷ hẳn là không lừa cô, đây đều là sự thật cả.
Cô lại nhớ tới tiếng khóc của người phụ nữ trong ruộng cao lương, nhớ tới chuyện ngày thường nhóm phụ nữ thảo luận, nhớ đi nhớ lại rồi đỏ mặt xấu hổ.
Thì ra các cô gái ấy đang nói tới chuyện này!
Cô lại nghĩ tới tối qua, lúc anh Cửu Phong xiết chặt cô, chịu đựng sự áp chế khát vọng, cô lại giật mình sau đó liền đau lòng.
Anh kỳ thực cũng muốn như vậy với cô sao?
Tại sao lại không chứ?
Thần Quang ngồi dưới gốc cây, sau khi cân nhắc nửa ngày, rốt cuộc cũng suy xét kỹ càng.
Bởi vì... Anh cảm thấy cô còn nhỏ sao?
Bỗng chốc trí nhớ trở về lúc ban đầu. Ban đầu anh nói sẽ nuôi cô đến mười tám tuổi, tới lúc đó cô có thể quyết định bản thân đi hay ở lại, có thể chọn một người đàn ông cho chính cô, còn nói sẽ không đăng ký với cô, chỉ cho cô vào hộ khẩu.
Lúc đó cô còn vì chuyện này mà ôm cây táo trong nhà, đã thế còn ăn vạ, nói sống là con dâu nhà họ Tiêu, chết cũng là quỷ nhà họ Tiêu.
Cô lúc đó hoàn toàn không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ nơi này của Tiêu Cửu Phong có thức ăn, có thể ăn cơm no, đi theo anh không đến mức chết đói, cô hận không thể bám chặt một người đàn ông như vậy, tránh bị trả về.
Sau đó anh để cô ở lại, đối tốt với cô, Thần Quang liền cảm thấy vui mừng và yên tâm, coi như là đã an ổn rồi, cho rằng bản thân mình như là cô dâu của anh, thế nên không để những lời anh nói lúc đầu trong lòng.
Nhưng hiện tại cô lại muốn ngẫm nghĩ nhiều hơn một chút.
Anh luôn không coi cô như nàng dâu, cũng không làm loại chuyện này với cô, cho nên cô còn là một cô gái, cô không được xem như là nàng dâu của anh.
Thần Quang có chút khổ sở, có chút mất mát, cô cảm thấy việc này khẳng định không thể như vậy, cô phải nghĩ ra biện pháp gì đó để sớm trở thành cô dâu của anh mới được. *************%
Tuệ An rời khỏi chỗ Thần Quang, nghĩ đến việc này liền cảm thấy tâm hoa nộ phóng(*), ai mà có thể nghĩ đến, Tiêu Cửu Phong không gì là không làm được, Tiêu Cửu Phong người người kính ngưỡng, vậy mà không thể làm chuyện trên giường, ai lại nghĩ đến cô vợ nhỏ hâm mộ Thần Quang, vậy mà là quả phụ!
[Chú thích: (*) Tâm hoa nộ phóng: cực kì vui mừng, sung sướng. ]
Cô ta rất vui vẻ, rất rất hào hứng!
Cô ta thậm chí cảm thấy chuyện này phải khoe ra để cho mọi người đều biết, cuộc sống của ni cô nhỏ này quá là đáng thương, về sau không còn ai hâm mộ cô nữa.
Tuệ An nghĩ xong liền đi vê phía Đông, đúng lúc gặp vài người phụ nữ ở đó dọn dẹp cát đá hoang, đây đều là đất đá bị trôi chồng chất trước đó lưu lại.
Mảnh đất này không phải là quan trọng gì, phía trước cũng không có ai quan tâm tới, hiện tại chẳng cần vội như vậy, vài người phụ nữ dọn dẹp rửa sạch sẽ.
Mà trong mấy người phụ nữ này, vừa vặn còn có Ninh Quế Hoa, cũng có Vương Thúy Hồng.
Vương Thúy Hồng chính là bạn lâu năm của Tiêu Cửu Phong, về phần Ninh Quế Hoa thì lại là người nhiều chuyện. Tuệ An liền tới gần cười chào một tiếng, bảo là muốn giúp đỡ mọi người cùng nhau làm: "Bên kia tôi đã làm xong hết rồi, tôi sang đây để giúp các cô một tay."
Chuyện tốt này mà có người làm giúp thì làm gì có ai không bằng lòng được chứ, Ninh Quế Hoa liền cười tán dóc với Tuệ An.
Lần này có thể xem như hợp ý Tuệ An, Tuệ An mồm miệng chép chép cùng Ninh Quế Hoa tán dóc này kia, cuối cùng Tuệ An cũng tìm được một cơ hội kéo đến vấn đề của Tiêu Cửu Phong.
"Cô biết không, thì ra sư muội nhà tôi vẫn là con chim non, hai người bọn họ căn bản là không làm chuyện kia!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận