Cô Vợ Ngọt Ngào Ở Thập Niên 70

Chuong 86

Chuong 86Chuong 86
"Có nhỉ..." Thần Quang chột dạ nhìn trái nhìn phải.
Tiêu Cửu Phong nhìn chăm chú vào ni cô nhỏ này, lại đột nhiên nói: "Vậy chứng tỏ cái tên đầu lĩnh của bọn cướp đường này quá hư, cố ý không cho Thần Quang nhỏ uống canh cá, buổi tối chúng ta đánh mông cô ấy có được không?"
Thần Quang trong nháy mắt mặt mũi đỏ bừng, ngay cả xương quai xanh cũng nhiễm một tầng hồng phấn.
Thời điểm Tiêu Cửu Phong nói ra lời này kỳ thật đã hối hận không thôi.
Thấy cô như vậy rất giống một con mèo con, anh nhịn không được muốn trêu đùa cô, nhưng mà cũng không nên nói những lời như vậy.
Loại lời này chưa chắc cô hiểu được, ngược lại chính là khiêu khích mình, ở nơi đó thiêu đốt.
Anh thu hồi ánh mắt, ý cười cũng thu liễm, lạnh nhạt nói: "Được rồi, ăn cá äi."
Thần Quang lại không rõ nội tình, chỉ cảm thấy thoát được một kiếp, vội vàng ừ ừ mấy tiếng.
Thịt cá thơm ngon kỳ thật đã tan ra trong nước canh, phía trên là một tầng vàng óng, phía dưới là nước canh trắng sữa, ngay cả thịt cá cũng càng thêm tươi non ngon miệng. Một chén canh cá như vậy, trước kia dù là lúc tình cảnh tốt cũng là thứ xa xỉ, chứ đừng nói chỉ hiện tại động một tí là phải chịu đói.
Ngay cả mì thô tích trữ trong miệng cũng trở nên ngon hơn, nhai một ngụm, nhai một ngụm, cả miệng đều là hương thơm.
"Ăn ngon thật!" Thần Quang ăn đến mức muốn khóc, canh cá ngon như vậy, cả đời này cô chưa từng ăn qua.
"Ngốc chết đi được." Tiêu Cửu Phong ngước mắt nhìn cô, nhìn dáng vẻ thỏa mãn kia của cô, càng thêm thở dài: "Thật đúng là cho rằng tôi sẽ không cho cô ăn sao?"
Chỉ có thể nói là người này ngốc chết đi được.
Anh cũng không phải là một người quan tâm đến ham muốn ăn uống, có thể ăn no không để bị đói là được, vì sao phải cố ý vụng trộm chạy lên núi bắt cá, còn không phải là muốn cô ăn no ăn ngon à.
Cô gầy như vậy, hôm nay nhìn thấy mắt cá chân chỉ nhỏ một chút như vậy, không nuôi thật tốt thì sao được chứ.
Thần Quang nghe được điều này, dừng một chút, hồi tưởng lại chuyện vừa rồi, đột nhiên liền hiểu được.
Sau khi hiểu được, Thần Quang liền tức giận hầm hừ, cô nhịn không được trừng mắt nhìn Tiêu Cửu Phong một cái: "Anh thật xấu, cố ý đùa tôi! Cố ý nhìn tôi thèm ăn!” Cách bàn ăn, Tiêu Cửu Phong nhướng mày: "Phải không? Cô thật sự thèm sao? Tại sao tôi không biết? Thèm thành dạng gì, nói cho tôi nghe một chút đi."
Thần Quang lúc này càng tức hơn, tức giận vươn chân ra, ở dưới gầm bàn đá anh: "Anh cố ý, chính là cố ý! Cố ý làm tôi thèm!"
Nhưng mà sao cô có thể với tới được, chẳng qua là hai chân đá đạp lung tung dưới gầm bàn.
Tiêu Cửu Phong cười nhìn cô: "Rất thèm phải không? Không phải vụng trộm uống một ngụm sao, không đến mức thèm ngốc rồi chứ?"
Thần Quang lập tức trợn tròn hai mắt: "?"
[II
Cô thiếu chút nữa đứng lên trực tiếp nhào qua.
Hiện tại Thần Quang chỉ cảm thấy rất muốn đấm anh, thật sự muốn đấm anh, còn muốn nằm trên mặt đất lăn lộn kháng nghị.
Sao anh lại xấu xa như vậy, tất cả đều nhìn ở trong mắt, nhưng mà lại cố ý không nói!
*kx*k***********%
Mãi cho đến khi ăn no nê, nằm trên đầu giường đất sờ bụng nhỏ, Thần Quang vẫn có chút tức giận nho nhỏ.
Trong bóng tối truyền đến giọng nói của Tiêu Cửu Phong: "Còn tức giận sao?"
Thần Quang xoay qua chỗ khác, đưa lưng về phía anh: “HUI
Tiếng hừ kia nghe vào ban đêm, vừa mềm mại vừa yêu kiều.
Tiêu Cửu Phong hạ thấp giọng: "Tức giận thật à?"
Thần Quang: "Hừi"
Tiêu Cửu Phong: "Không để ý tới tôi nữa?"
Thần Quang: "HừI!"
Tiêu Cửu Phong nhướng mày cười, nằm ngửa trên giường, lấy tay làm gối đệm: "Vốn định ngày mai lại đi lên núi tìm thử, xem có thể tìm được chút đồ ăn ngon bổ dưỡng thân thể cho cô hay không, nếu như cô đã không thích như vậy, vậy thì quên đi"
Thần Quang vừa nghe đến chuyện này, nhất thời trong lòng lung lay, quay mặt nhìn anh: "Thật sao?”
Tiêu Cửu Phong: "Tôi đã từng lừa gạt cô chưa?"
Hình như là anh chưa từng lừa cô thật.
Bạn cần đăng nhập để bình luận