Cô Vợ Ngọt Ngào Ở Thập Niên 70
Chương 113
Chương 113Chương 113
Lúc này trời đã tối đen, ráng chiều ở đầu núi phía Tây đã bị nhuộm thành dáng vẻ hoàng hôn, cách đó không xa núi Thập Ngưu chỉ còn lại một đường viền màu tối.
Gió đêm rất nhẹ rất mềm, thổi qua sân đập lúa mì, thổi qua rơm lúa mì còn chưa kịp buộc chặt, lá lúa mì nhỏ liền bị nhẹ nhàng nhấc lên, tựa như mái tóc mềm mại trên đầu các cô gái vậy.
Trong lều cũng đã tối sầm lại, bởi vì không gian chật hẹp và ánh sáng mờ mịt, làm cho khứu giác của người ta càng thêm minh mẫn.
Mùi hương trên người cô gái trẻ tuổi như có như không, dựa vào thân thể của mình mềm nhũn ra.
Tiêu Cửu Phong hít một hơi thật sâu.
Lẽ ra hẳn là đã quen rồi.
"Ở đây quá chật, em chen chúc ở đây, anh không có cách nào ngủ ngon được." Tiêu Cửu Phong trầm giọng đưa ra một lý do.
"ồ... Nhưng mà em gầy như vậy, không có gì đáng ngại, hơn nữa mấy ngày nay không phải là em đều ôm anh ngủ, kề sát anh sao? Anh cũng không chê em làm ảnh hưởng giấc ngủ của anh mà." Thần Quang bắt đầu lẩm bẩm giảng đạo lý cho Tiêu Cửu Phong.
Tiêu Cửu Phong nghe vậy liên đau đầu. Mấy ngày nay đúng là vậy thật, cô cứ nhất định phải để anh ôm ngủ, có đôi khi còn muốn ôm bụng lăn lộn, nói bụng cô không thoải mái, muốn anh giúp đỡ xoa cho cô.
Anh có thể làm gì? Cũng không thể nhìn vẻ mặt khóc lóc ủy khuất của cô được.
Tiêu Cửu Phong hiện tại càng ngày càng cảm thấy mình quả thực là bận tâm giống như nuôi con gái vậy.
Anh sống hai đời, cũng chưa từng bận tâm giống như gần đây vậy.
Anh liếc nhìn bầu trời tối đen bên ngoài, vẫn ra lệnh cho cô: "Không được, trở về ngủ đi."
Thần Quang nghe anh nói như vậy, biết là không có biện pháp, làm nũng bày trò vô lại cũng không được.
Anh thật sự căng mặt lên, cô vẫn sẽ có chút sợ anh.
Thần Quang ủy khuất chu môi, không tình nguyện nói: "Được rồi."
Tiêu Cửu Phong buồn cười nhìn cô: "Nhìn em như thế, giống như ai muốn mạng em vậy."
Thần Quang lầm bầm, khẽ hừ hừ: "Em không muốn ngủ một mình một chút nào! Hơn nữa, em chưa bao giờ ngủ trong loại túp lều này."
Tiêu Cửu Phong: "Cuộc sống quá thoải mái nên em bị chiều hư rồi đúng không?" Thần Quang khẩn trương không nói gì, lại kéo cánh tay anh nói: "Vậy em trước tiên ở cùng anh một lúc đi, lát nữa em sẽ trở về."
Tiêu Cửu Phong hơi trầm ngâm một chút: "Cũng được."
Kỳ thật một mình nằm trong cái túp lều này cũng rất nhàm chán, nếu không anh làm sao có thể không có việc gì đi qua sửa sang lại rơm rạ?
Hiện tại có một ni cô nhỏ mềm mại ở bên cạnh, lôi kéo ôm ấp rồi nói chuyện, ai có thể không nguyện ý.
Thần Quang nghe xong, lập tức cười rạng rỡ, thậm chí càng xích lại gần anh hơn, còn kéo tay anh qua: "Anh Cửu Phong, anh kể chuyện xưa cho em nghe đi."
Tiêu Cửu Phong hơi trào phúng hỏi: "Cô gái nhỏ, em bao nhiêu tuổi rồi?"
Thần Quang mềm mại ngoan ngoãn trả lời: "Em mới ba tuổi, chính là tuổi thích nghe chuyện xưa!"
Tiêu Cửu Phong nhướng mày: "Vậy mau về nhà ngủ đi, bằng không anh sẽ đánh đòn."
Lời này nói giống như thật, Thần Quang nghe thế, theo bản năng sờ sờ mông mình, lại nhìn anh, chắc là sẽ không bị đánh.
Thần Quang: "Vậy anh kể chuyện xưa cho em, em sẽ không vâng lời nếu anh không kể chuyện xưa." Tiêu Cửu Phong đau đầu: "Anh không biết"
Bảo anh kể chuyện xưa sao?
Kiếp trước, đừng nói đến việc quấn lấy anh kể chuyện xưa, phỏng chừng tất cả mọi người ở trước mặt anh thở mạnh cũng không dám thở một lần.
Đời này, mười dặm tám thôn(*), ai dám cho rằng anh có thể không có việc gì lại đi kể chuyện trước khi ngủ?
Thần Quang vô tội chớp chớp mắt: "Nhưng mà... Em chỉ muốn nghe chuyện xưa..."
Tiêu Cửu Phong cúi đầu nhìn cô.
Trong lều tối tăm, nhưng thị lực của anh rất tốt, đáng vẻ trông mong kia của cô anh nhìn thấy rất rõ ràng.
Chú thích:
(*)Mười dặm tám thôn: không phải chỉ số lượng thôn, mà có nghĩa là trong phạm vi những thôn quanh đó. Ý là nổi tiếng khắp vùng gần xa.
Lúc này trời đã tối đen, ráng chiều ở đầu núi phía Tây đã bị nhuộm thành dáng vẻ hoàng hôn, cách đó không xa núi Thập Ngưu chỉ còn lại một đường viền màu tối.
Gió đêm rất nhẹ rất mềm, thổi qua sân đập lúa mì, thổi qua rơm lúa mì còn chưa kịp buộc chặt, lá lúa mì nhỏ liền bị nhẹ nhàng nhấc lên, tựa như mái tóc mềm mại trên đầu các cô gái vậy.
Trong lều cũng đã tối sầm lại, bởi vì không gian chật hẹp và ánh sáng mờ mịt, làm cho khứu giác của người ta càng thêm minh mẫn.
Mùi hương trên người cô gái trẻ tuổi như có như không, dựa vào thân thể của mình mềm nhũn ra.
Tiêu Cửu Phong hít một hơi thật sâu.
Lẽ ra hẳn là đã quen rồi.
"Ở đây quá chật, em chen chúc ở đây, anh không có cách nào ngủ ngon được." Tiêu Cửu Phong trầm giọng đưa ra một lý do.
"ồ... Nhưng mà em gầy như vậy, không có gì đáng ngại, hơn nữa mấy ngày nay không phải là em đều ôm anh ngủ, kề sát anh sao? Anh cũng không chê em làm ảnh hưởng giấc ngủ của anh mà." Thần Quang bắt đầu lẩm bẩm giảng đạo lý cho Tiêu Cửu Phong.
Tiêu Cửu Phong nghe vậy liên đau đầu. Mấy ngày nay đúng là vậy thật, cô cứ nhất định phải để anh ôm ngủ, có đôi khi còn muốn ôm bụng lăn lộn, nói bụng cô không thoải mái, muốn anh giúp đỡ xoa cho cô.
Anh có thể làm gì? Cũng không thể nhìn vẻ mặt khóc lóc ủy khuất của cô được.
Tiêu Cửu Phong hiện tại càng ngày càng cảm thấy mình quả thực là bận tâm giống như nuôi con gái vậy.
Anh sống hai đời, cũng chưa từng bận tâm giống như gần đây vậy.
Anh liếc nhìn bầu trời tối đen bên ngoài, vẫn ra lệnh cho cô: "Không được, trở về ngủ đi."
Thần Quang nghe anh nói như vậy, biết là không có biện pháp, làm nũng bày trò vô lại cũng không được.
Anh thật sự căng mặt lên, cô vẫn sẽ có chút sợ anh.
Thần Quang ủy khuất chu môi, không tình nguyện nói: "Được rồi."
Tiêu Cửu Phong buồn cười nhìn cô: "Nhìn em như thế, giống như ai muốn mạng em vậy."
Thần Quang lầm bầm, khẽ hừ hừ: "Em không muốn ngủ một mình một chút nào! Hơn nữa, em chưa bao giờ ngủ trong loại túp lều này."
Tiêu Cửu Phong: "Cuộc sống quá thoải mái nên em bị chiều hư rồi đúng không?" Thần Quang khẩn trương không nói gì, lại kéo cánh tay anh nói: "Vậy em trước tiên ở cùng anh một lúc đi, lát nữa em sẽ trở về."
Tiêu Cửu Phong hơi trầm ngâm một chút: "Cũng được."
Kỳ thật một mình nằm trong cái túp lều này cũng rất nhàm chán, nếu không anh làm sao có thể không có việc gì đi qua sửa sang lại rơm rạ?
Hiện tại có một ni cô nhỏ mềm mại ở bên cạnh, lôi kéo ôm ấp rồi nói chuyện, ai có thể không nguyện ý.
Thần Quang nghe xong, lập tức cười rạng rỡ, thậm chí càng xích lại gần anh hơn, còn kéo tay anh qua: "Anh Cửu Phong, anh kể chuyện xưa cho em nghe đi."
Tiêu Cửu Phong hơi trào phúng hỏi: "Cô gái nhỏ, em bao nhiêu tuổi rồi?"
Thần Quang mềm mại ngoan ngoãn trả lời: "Em mới ba tuổi, chính là tuổi thích nghe chuyện xưa!"
Tiêu Cửu Phong nhướng mày: "Vậy mau về nhà ngủ đi, bằng không anh sẽ đánh đòn."
Lời này nói giống như thật, Thần Quang nghe thế, theo bản năng sờ sờ mông mình, lại nhìn anh, chắc là sẽ không bị đánh.
Thần Quang: "Vậy anh kể chuyện xưa cho em, em sẽ không vâng lời nếu anh không kể chuyện xưa." Tiêu Cửu Phong đau đầu: "Anh không biết"
Bảo anh kể chuyện xưa sao?
Kiếp trước, đừng nói đến việc quấn lấy anh kể chuyện xưa, phỏng chừng tất cả mọi người ở trước mặt anh thở mạnh cũng không dám thở một lần.
Đời này, mười dặm tám thôn(*), ai dám cho rằng anh có thể không có việc gì lại đi kể chuyện trước khi ngủ?
Thần Quang vô tội chớp chớp mắt: "Nhưng mà... Em chỉ muốn nghe chuyện xưa..."
Tiêu Cửu Phong cúi đầu nhìn cô.
Trong lều tối tăm, nhưng thị lực của anh rất tốt, đáng vẻ trông mong kia của cô anh nhìn thấy rất rõ ràng.
Chú thích:
(*)Mười dặm tám thôn: không phải chỉ số lượng thôn, mà có nghĩa là trong phạm vi những thôn quanh đó. Ý là nổi tiếng khắp vùng gần xa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận