Cô Vợ Ngọt Ngào Ở Thập Niên 70

Chương 109

Chương 109Chương 109
Hiện tại điều kiện sống của phụ nữ không tốt, chịu đói chịu lạnh, khó tránh khỏi thân thể yếu ớt, đặc biệt là vật nhỏ bé trước mắt này, cô có thể có bao nhiêu sức đề kháng?
Thần Quang chắc chắn không thể chạm vào nước lạnh trong thời kỳ đặc thù này.
Nhưng cô vậy mà lại có dáng vẻ phảng phất như cái gì cũng không biết?
Tiêu Cửu Phong rất bình tĩnh: "Trước kia khi em đến kỳ kinh nguyệt cũng sẽ làm việc sao? Lại còn chạm vào nước lạnh như vậy?”
Thần Quang: "Đương nhiên."
Tiêu Cửu Phong: "Vậy các sư tỷ của em thì sao?"
Thần Quang: "Cái này em cũng không biết."
Tiêu Cửu Phong: "Vì sao lại không biết?"
Thần Quang: "Bình thường công việc rửa chén giặt quần áo đều là do em làm, em cũng không thấy họ làm, em không biết mà!"
Quả nhiên là như thế.
Bên môi Tiêu Cửu Phong nổi lên một tia cười lạnh.
Khuôn mặt anh vốn cứng rắn, mặt mày sắc bén, bây giờ lại cười như vậy, Thần Quang chỉ cảm thấy không khí xung quanh đều lạnh xuống. Cô lắp bắp: "Sao, có chuyện gì sao?"
Tiêu Cửu Phong lại không đề cập đến việc này: "Không có gì."
Nói xong, tiến lên trực tiếp nhận lấy từ tay cô: "Để anh làm."
Hả?
Thần Quang: "Còn em thì sao?"
Tiêu Cửu Phong: "Anh có một cái quần, đầu gối bị rách, em giúp anh vá một chút."
Thần Quang nghe xong: "Được!"
Thần Quang vội vàng chạy về phòng, tìm được cái quần rách của Tiêu Cửu Phong bắt đầu vá lại.
Cô cảm thấy hôm nay Tiêu Cửu Phong thật sự là quái lạ, không, từ tối hôm qua đã bắt đầu quái lạ, vậy mà cái gì cũng không để cho cô làm.
Không để cho cô làm việc, cô khó chịu, cô không thể ăn không ngồi rồi.
Mà điều Thần Quang không nghĩ tới chính là mấy ngày kế tiếp Tiêu Cửu Phong vẫn không cho cô làm việc.
Cô muốn đi gánh nước, anh liền liếc nhìn cô một cái như thể cô đã làm một chuyện sai lầm lớn.
Cô muốn đi rửa chén và giặt quần áo, anh đều sẽ hỏi ngược lại, anh không nói với em sao?
Cô muốn bổ củi, anh lại càng dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn cô, là em bửa củi, hay là củi bửa em? Về phần chuyện đi làm trong ruộng, mấy ngày nay đặc biệt bận rộn, bắt đầu vội vàng cắt lúa mì, ngay cả trẻ con cũng được nghỉ học ở trong đại đội hỗ trợ.
Cô đương nhiên cũng muốn cống hiến một phần sức lực của mình, nhưng ai biết Tiêu Bảo Đường phân công việc cho cô, thế mà là cùng với bọn trẻ con trông lúa mì, hoặc là đi theo phía sau mông xe bò chở lúa mì nhặt bông lúa còn sót lại.
Đây đều là cái công việc gì chứ?
Thần Quang có chút ngượng ngùng, vừa vặn gặp được vợ Tiêu Bảo Đường, cô kéo tay áo đối phương, nhỏ giọng nói: "Như vậy không tốt, tôi sợ người khác có ý kiến."
Vợ Tiêu Bảo Đường tuổi còn trẻ, tính tình ôn hòa, cô ta nhìn thấy Thần Quang như vậy, liền kéo cô sang một bên, nói cho cô chuyện đến kỳ kinh nguyệt này, cuối cùng nói: "Đúng ra thì người trồng trọt chúng ta đều là nông dân kiếm ăn từ trong đất, không chú ý nhiều như vậy, nhưng chúng tôi đây là người dãi nắng đầm mưa đã quen rồi, cô khả năng cũng không giống chúng tôi."
Vợ Tiêu Bảo Đường nhìn gương mặt trắng nõn tỉnh tế tỉ mỉ của Thần Quang, không khỏi nghĩ người ta đây là lớn lên như thế nào, hoàn toàn không giống với những người phụ nữ trong thôn này, cũng khó trách Tiêu Cửu Phong thương cô như vậy.
Tuy rằng không nói rõ, nhưng ý tứ cô ta nghe được từ người đàn ông của mình, chính là để cho Tiêu Bảo Đường bớt phân chia công việc cho cô, cùng lắm thì giống như những đứa nhỏ kia, chỉ cần nửa công điểm là được.
Vợ Tiêu Bảo Đường cười thở dài: "Cô đó, thân thể yếu ớt, vẫn nên tĩnh dưỡng cho tốt đi, dưỡng tốt rồi, về sau mới có thể nối dõi tông đường cho chú Cửu Phong."
Thần Quang nghe xong, càng thêm ngượng ngùng: "Tôi không sao, tôi rất tốt mà."
Lúc trước khi cô tới tháng, lần nào cũng đều đau, cho dù không có vô cùng kịch liệt, nhưng loáng thoáng đau cũng là thường xuyên, đã sớm thành thói quen, lần này ngược lại tốt hơn trước, ấy thế mà không đau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận