Cô Vợ Ngọt Ngào Ở Thập Niên 70

Chương 237

Chương 237Chương 237
Cô làm sao có thể nghĩ tới sau này sẽ có biến đổi øì, thứ mà cô có thể tưởng tượng được, đơn giản chỉ là thời đại đã thay đổi, cô làm giáo viên, người khác đều gọi cô là cô giáo Tiêu, tôn trọng cô, trong lòng cô cảm thấy thật hạnh phúc, còn có thể nhận tiền lương, phân phiếu lương thực giống như cán bộ làm công ăn lương của nhà nước.
Nhưng bây giờ cô nhận thấy suy nghĩ của mình suy cho cùng thì cũng vẫn còn hạn hẹp.
Tiêu Cửu Phong nói thời đại biến đổi, có lễ so với sự tưởng tượng của cô thì lớn hơn, lớn đến mức cô không có cách nào tưởng tượng, thậm chí là nghiêng trời lệch đất.
Ý tứ của anh rất rõ ràng, về sau cô phải theo anh đi vào thành, bắt đầu cuộc sống mới.
"Ngủ không được sao hả?" Tiêu Cửu Phong đột nhiên cúi đầu hỏi bên tai cô.
"Vâng, em có hơi khó ngủ." Thần Quang mím môi cười: "Em đột nhiên nhớ tới trước đó lúc anh dẫn em đi huyện thành, hỏi em thích huyện thành không, nói sau này sẽ dẫn em đi huyện thành."
"Phải, ý của anh là vậy." Tiêu Cửu Phong đương nhiên nhớ rõ.
"Lúc ấy em chỉ cảm thấy, anh muốn dẫn em đi huyện thành, dẫn em đi ăn mì sợi và đi cửa hàng quốc doanh." Hiện tại cô đột nhiên hiểu rõ ý tứ của anh, kỳ thật anh đã sớm dự đoán được sau này sẽ xảy ra chuyện gì, anh chỉ chờ, chờ một thời cơ phù hợp.
"Đúng vậy." Tiêu Cửu Phong cúi đầu, xoa xoa khuôn mặt của cô, không thể không thừa nhận, cô vợ nhỏ của anh quả thật rất có tính toán: "Lúc ấy em nói thích."
"Em không có nghĩ nhiều như vậy!" Thần Quang nở nụ cười: "Hiện tại anh vừa nói, em cẩn thận suy nghĩ một chút, vậy mà lại cảm thấy rất hưng phấn, anh Cửu Phong, chúng ta thật sự có thể đi vào trong thành sao?”
"Chỉ cần em muốn, đương nhiên là chúng ta có thể đi." Tiêu Cửu Phong cười nói.
"Được ạ!"
Kỳ thật lúc Thân Quang nghe Tiêu Cửu Phong nói như vậy, còn cảm thấy có chút mất mát, sẽ luyến tiếc khi phải rời khỏi nơi này, không nỡ rời khỏi chức vị giáo viên thật vất vả mới đoạt được, nhưng cẩn thận nghĩ đến cuộc sống trong huyện thành, cô lại trở nên chờ mong.
Đó là một nơi khác với nơi này, một cuộc sống khác với nơi này!
Khi con người ta còn sống, luôn luôn muốn nhìn thấy nhiều hơn, trải nghiệm nhiều hơn.
"Anh Cửu Phong, trước kia anh từng sống ở trong thành đúng không?”
"Đúng vậy, chẳng những anh từng đi huyện thành, mà còn từng đi tỉnh thành, đi thủ đô, đi nước ngoài."
"Hả? Từng đi đến thủ đô? Thủ đô thực sự có An Thiên Môn không? Thực sự có hội trường không?” Đó đều là trên sách nói, nhưng Thần Quang không biết, cũng không tưởng tượng ra, khoảng cách kia quá xa xôi.
"Có chứ." Tiêu Cửu Phong nói: "Ở An Thiên Môn còn có đặt tượng lãnh tụ, nơi đó có cờ đỏ năm sao, theo gió phất phới, cờ đỏ năm sao sẽ được kéo lên vào buổi sáng."
Thần Quang nghe Tiêu Cửu Phong nói, tưởng tượng về thế giới bên ngoài, đột nhiên nhịn không được hỏi: "Người nước ngoài cũng nói tiếng của chúng ta sao ạ? Không phải họ nên nói tiếng nước ngoài sao?”
Tiêu Cửu Phong nở nụ cười: "Đúng vậy, người nước ngoài nói tiếng nước ngoài, không nói tiếng Trung Quốc của chúng ta."
Thần Quang tò mò: "Vậy lúc anh đi nước ngoài, không hiểu lời của bọn họ nói thì phải làm sao?"
Tiêu Cửu Phong: "Anh biết tiếng nước ngoài."
Kiếp trước có ít nhất bốn ngôn ngữ mà anh có thể đạt tới trình độ bản ngữ, loại kỹ năng ngôn ngữ này sau khi đầu thai lần nữa cũng không bị lãng quên, vẫn còn như cũ, loại tài năng này giúp cho anh sau khi thông suốt một chút thì được ca ngợi là thiên tài ngôn ngữ, từ đó chiếm được không ít cơ hội tốt hơn.
Tất nhiên những thứ này cũng không cần thiết nói với người ngoài.
Hai mắt Thần Quang lập tức sáng lên, cô quay người lại, ngẩng đầu lên nhìn anh: "Anh Cửu Phong, anh nói tiếng nước ngoài được sao? Vậy thì anh nói vài câu cho em nghe đi."
Tiêu Cửu Phong: "Em muốn nghe cái gì?"
Thần Quang: "Nói cái gì cũng được!"
Cô chưa từng nghe ai nói tiếng nước ngoài bao giỜ.
Tiêu Cửu Phong trầm mặc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận