Cô Vợ Ngọt Ngào Ở Thập Niên 70

Chương 154

Chương 154Chương 154
Tại sao cô ấy lại hết lần này tới lần khác không liếc mắt nhìn hắn, phải biết rằng hắn mới là người đàn ông lúc trước chọn trúng cô ấy mài
Thần Quang đương nhiên không biết là ở sau lưng sư tỷ cô đã làm bại hoại thanh danh của cô, cũng không biết người anh rể kia âm thầm ngấp nghé cô như thế nào.
Cô nghe theo nhưng vẫn cố gắng giày vò, dù sao thì Tiêu Cửu Phong để cho cô tròn mười tám tuổi là liền chọn người đàn ông phù hợp, vậy nếu cô càng biết thêm nhiều người, tìm hiểu thêm vài người, như vậy mới có thể chọn được một người đàn ông tốt!
Cho nên là có ai đến thì Thần Quang cũng không cự tuyệt, Thần Quang làm rất đúng lý hợp tình, Thần Quang mới không quan tâm người khác nghĩ như thế nào đâu.
Cô chỉ để ý Tiêu Cửu Phong nghĩ như thế nào mà thôi.
Nhưng Tiêu Cửu Phong lại giống như không nhìn thấy, anh căn bản không biết cô đã bắt đầu "chọn đàn ông” cho mình.
Vì thế Thần Quang ban ngày ở trong lòng thấy rất vui vẻ, buổi tối nằm trên giường thì liền lăn qua lộn lại.
Hiện tại Tiêu Cửu Phong đã chuyển đến ngủ trên giường ở căn phòng phía Tây, cô có thể yên tâm xoay người, cô từ trong cùng phía Bắc của giường lật đến vị trí cửa sổ phía Nam, nằm ở chỗ Tiêu Cửu Phong nằm trước đó, nghĩ đến lúc đó anh đang nằm ở chỗ này, nghĩ đến anh rốt cuộc đang nghĩ như thế nào, nghĩ đến anh vì sao đối với mình một chút cũng không có ham muốn của đàn ông như lời Ninh Quế Hoa nói, nghĩ tới nghĩ lui, càng nghĩ càng mất mát, nghĩ đến nửa đêm mà oán hận cắn móng tay.
Cô biết mình đang giận dỗi, giận dỗi anh không coi mình là nàng dâu, giận dỗi chính mình cho rằng anh là người đàn ông của mình nhưng căn bản anh không phải là của cô.
Kỳ thật Thần Quang cũng hiểu được rằng vì anh đối tốt với mình nên mình mới có thể giận dỗi.
Người ta căn bản không để ý tới bạn, không coi bạn ra gì, cô giận dỗi cho ai xem đây?
Trên đời này lần duy nhất Thần Quang giận dỗi đó là khi còn bé, bởi vì cái gì mà giận thì quên mất rồi, dù sao ngày đó là do cô giận dỗi sư thái, chạy đến trong sơn động nhỏ phía sau núi để trốn, kết quả không cẩn thận nên ngủ thiếp đi, sư thái đi tìm khắp núi khắp nơi, tìm tới mức muốn gào khóc lên.
Cô ngây người tỉnh lại, sau khi sư thái tìm được cô, sư thái đã đánh cho cô một trận.
Kể từ đó cô sẽ không giận dỗi bất kỳ ai nữa.
Thời điểm Thần Quang nghĩ đến chuyện này, nước mắt cô chảy ướt đẫm hết mặt.
Cô thích Tiêu Cửu Phong, không chỉ bởi vì Tiêu Cửu Phong cho cô ăn ngon mặc đẹp, cho cô ăn lương thực loại tốt, mà còn bởi vì lòng tốt của anh, anh tốt như vậy nên đã để lại cho cô một chút để ý, muốn ở lại anh giống như ỷ lại vào sư thái.
Sư thái là sư thái, không phải mẹ của cô, cũng không phải người đàn ông của cô, sẽ không ở bên cô cả đời, cho nên sau này sư thái đi rồi, rốt cuộc thì cũng không tìm được ai giống sư thái nữa.
Nhưng cô hy vọng Tiêu Cửu Phong có thể ở bên cô cả đời!
Nếu như cô không phải là nàng dâu của anh, vậy cô dựa vào cái gì mà yêu cầu anh ở bên cô cả đời đây?
Thần Quang cố gắng đè nén nghẹn ngào trong cổ họng, cô giơ tay lên lau nước mắt.
Sư thái nói cô là người có phúc khí, nhưng khi cô sắp chết đói, cô biết phúc khí cũng sẽ không đưa đến tận tay cô, phải tự mình cố gắng bắt lấy, cho dù cô có nằm mãi ở nơi đó, lương thực cũng sẽ không từ trên trời rơi xuống, nhất định phải tự mình đi tìm lấy.
Tiêu Cửu Phong cũng thế, cô phải tự mình nắm bắt lấy anh.
Đêm nay Thần Quang ngủ không ngon nhưng mà ngày hôm sau cô vẫn dậy sớm như cũ, đi nhóm lửa nấu cơm rồi lại lấy quần áo mà Tiêu Cửu Phong thay ra đem đi giặt.
Tiêu Cửu Phong nhìn thấy, trực tiếp ngăn cản cô: "Anh sẽ tự mình làm."
Thần Quang ngẩng đầu nhìn anh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận