Cô Vợ Ngọt Ngào Ở Thập Niên 70

Chương 103

Chương 103Chương 103
Tiêu Cửu Phong cũng không ưa thích đại bộ phận cô gái chất phác ở thời đại này, cũng không thích sự đặc biệt khôn khéo của Vương Thúy Hồng, người đến từ cùng một thế giới với anh.
Nếu như không thích, vậy thì anh chỉ cần tùy tiện chọn một người.
Anh cũng muốn sống cuộc đời mà người khác sống, đơn giản như vậy thôi.
Thật không ngờ anh lại nhặt được một vật nhỏ như vậy.
Tiêu Cửu Phong khẽ nghiến răng, một hồi lâu sau tự cười nhạo chính mình.
Cuối cùng anh cũng đưa tay lên vuốt thẳng mái tóc ngắn của cô, lại xoa nhẹ lên mặt cô.
Tóc ngắn như tơ, khuôn mặt mềm nhẫn
Anh nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu và chìm vào giấc ngủ.
***************%
Khi Tiêu Cửu Phong tỉnh lại lần nữa là bị một âm thanh nhỏ bé đánh thức.
Lỗ tai anh rất thính, dù là loại âm thanh rất nhỏ cũng sẽ bị đánh thức.
Khi tỉnh dậy, anh phát hiện ni cô nhỏ đã lăn hai vòng, rời khỏi vai anh. Lăn xong ni cô nhỏ khẽ hu hai tiếng, chân mày nhíu lại, thoạt nhìn rất khó chịu.
Tiêu Cửu Phong đưa tay vỗ vỗ khuôn mặt của cô: "Tỉnh tỉnh."
Anh cảm thấy cô gặp ác mộng.
Nhưng mà ni cô nhỏ lại không mở mắt, mà càng thêm nhíu mày, hừ hừ hai tiếng, cái miệng nhỏ nhắn bĩu môi, giống như là chịu uất ức: "Đau, đau quá... thật khó chịu."
Tiêu Cửu Phong không có biện pháp, không thể làm gì khác hơn là đẩy cô một cái: "Thần Quang, đó là mộng, tỉnh lại đi."
Ni cô nhỏ mở mắt.
Mắt cô mở to vẻ mặt ủy khuất, giống như bị người khác khi dễ, ngay cả lông mi cũng đều ướt.
Giọng Tiêu Cửu Phong chùng xuống: "Mơ thấy ác mộng như thế nào?"
Thần Quang nâng lên làn mi ướt nhẹp: 'Không phải mộng."
Tiêu Cửu Phong: "Vậy đang yên lành sao lại khóc?”
Thần Quang: "Đau"
Tiêu Cửu Phong: "Đau ở đâu?"
Thần Quang sờ lên bụng của mình: "Đau bụng"
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Tiêu Cửu Phong lập tức nhíu mày: "Ăn phải đồ gì đau bụng rôi sao?”
Theo lý thì không có khả năng, thực phẩm đều tươi mới và gia vị của anh càng không thể nào có vấn đề.
Thần Quang chậm rãi lắc đầu.
Tiêu Cửu Phong: "Vậy thì bị làm sao rồi? Để anh xem cho em.”
Nói xong anh liền để tay lên bụng của cô.
Thần Quang lại theo bản năng mà khoát tay, tranh thủ thời gian đẩy bàn tay to lớn của anh ra, rồi co người sang một bên.
Tiêu Cửu Phong lúc này không hiểu được: "Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"
Thần Quang có chút xấu hổ, do dự một chút, vẫn nhỏ giọng nói: "Em tới tháng rồi."
Tới tháng?
Tiêu Cửu Phong bối rối một lúc, sau đó liền hiểu rồi.
Tới tháng chính là kinh nguyệt. Chị em phụ nữ mỗi tháng đều phải đến một lần.
Anh đã từng nghe qua điều này, cũng biết khi có cái này phụ nữ đều đau. Nhưng anh cũng rất ít tiếp xúc với phụ nữ, càng không có khả năng biết đến chuyện kinh nguyệt của người ta.
"Vậy phải làm sao bây giờ?" Tiêu Cửu Phong cau mày hỏi. "Em cũng không biết.." Thân Quan nhỏ giọng thì thào: "Hay là anh tìm cho em một ít vải cũ? Sau đó em ngủ một giấc là tốt rồi."
Ngủ một giấc?
Tiêu Cửu Phong nhìn cô lông mi ướt sũng, chỉ cảm thấy lông mi kia như quét vào trong lòng mình.
Anh hít sâu, đứng dậy, đi tới tìm một ít vải bố cũ trong rương, và một chiếc quần của mình, ném cho Thần Quang, sau đó mở cửa đi ra ngoài với một tấm vải bố cũ trong tay.
"Anh Cửu Phong, anh đi làm gì thế?" Một giọng nói nhẹ nhàng và mềm mại truyền đến.
Tiêu Cửu Phong một tay cầm nắm cửa xoay người lại, nhìn ni cô nhỏ trên giường đang mong mỏi nhìn anh như thể sợ bị bỏ rơi.
Tiêu Cửu Phong: "Nằm xuống trước đi, chờ một chút, anh sẽ đun nước nóng cho em."
Ngay sau đó đóng cửa và đi ra ngoài.
Thần Quang nhìn Tiêu Cửu Phong ra ngoài, thực ra trong lòng có chút sợ hãi.
Mỗi lần tới tháng cô đều rất đau, có khi đau nhiều, có khi không quá đau.
Chuyện này đối với cô mà nói vô cùng phiền phức, có đôi khi cô thực mong loại chuyện này vĩnh viễn không bao giờ tới nữa thì tốt rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận