Cô Vợ Ngọt Ngào Ở Thập Niên 70
Chương 141
Chương 141Chương 141
Thần Quang nhất thời lại nhớ tới khuôn mặt lạnh lẽo lúc ban ngày của Tiêu Cửu Phong.
Kỳ thật tuy rằng anh như vậy, nhưng chính mình không cần mất hứng.
Anh đối với mình rất tốt, có lẽ là mình làm sai cái gì đó, nên anh mới mất hứng đi.
Lúc nghĩ như vậy, đến lúc nghỉ ngơi, tất cả mọi người đều đến trên mặt đất uống nước, Thần Quang cũng cầm bình nước quân dụng kia uống nước, mấy người phụ nữ bên cạnh nhìn thấy, tự nhiên là hâm mộ không thôi.
Lúc này Tuệ An tới đây, cô ta nhìn Thần Quang dùng bình nước quân dụng kia uống nước, liền nhớ tới đó là bình nước của Tiêu Cửu Phong, nhớ tới dáng vẻ Tiêu Cửu Phong dùng bình nước kia uống nước, ngẩng cổ lên ừng ực uống từng ngụm, từ quai hàm đến cổ, đường cong thanh thoát mạnh mẽ, yết hầu thuộc về phái mạnh theo động tác uống nước của anh mà trượt lên trượt xuống.
Tuệ An nhớ tới chuyện này, cũng cảm thấy khát nước, liền tiến lại gần: "Thần Quang, chị không mang theo nước, đưa bình nước của em cho chị mượn uống đi."
Thần Quang lau miệng: "Sư tỷ, sao chị không nói sớm, em uống hết rồi."
Tuệ An: "..." Cô ta không tin lắm, nhận lấy lắc lắc vài cái, quả nhiên không còn.
Nhất thời có chút tức giận, nghĩ không phải là một ngụm nước sao, chút nước đó cô ta cũng không hiếm lại
Thần Quang thấy dáng vẻ rất mất hứng của sư tỷ, liền an ủi nói: "Bên kia có giếng, đợi lát nữa lại rót cho chị uống."
Tuệ An bĩu môi: "Thôi khỏi, chị tự uống của mình là được rồi."
Nói xong lấy chai rượu của mình ra bắt đầu uống.
Thần Quang nhất thời buồn bực: "Sư tỷ, chính chị có nước đấy thây, sao lại còn đòi uống của em?"
Tuệ An uống một ngụm, sắc mặt có chút khó coi nhìn Thần Quang.
Có đôi khi đi, cô ta cũng nhịn không được nghĩ Thần Quang rốt cuộc là thật hay là giả ngốc, cô ta cảm thấy Thần Quang sinh ra chính là đối nghịch với mình.
Mình muốn uống nước mà Tiểu Cửu Phong kia đã uống qua, chuyện đơn giản như vậy, Thần Quang hết lần này tới lần khác bảo không có nước, hiện tại chính mình muốn uống của mình, cô còn phải từ bên cạnh đuổi theo hỏi vì sao?
Bạn nói xem trên đời này sao lại có người đáng ghét như vậy chứ? Hết lần này tới lần khác người khiến người ta chán ghét như vậy thì thôi đi, còn tìm được một người đàn ông khó lường như thế.
Tuệ An suy nghĩ đến lòng cũng đau đớn.
Cô ta thở dài: "Thần Quang, đi nào, chúng ta đi đến bóng râm ở đằng kia để nói chuyện."
Thần Quang nhìn sang đám cỏ bên cạnh: "Lát nữa còn phải làm việc đấy."
Tuệ An: "Chỉ cần nói chuyện một chút, cũng không làm em chậm trễ đâu."
Thần Quang: "Được rồi."
Tuệ An nhìn bộ dạng không tình nguyện của sư muội, đột nhiên cảm thấy sư muội này thay đổi, trở nên không quá nghe lời, trước kia cô không có khả năng nghi ngờ mình như bây giời
Trong lòng Tuệ An bắt đầu lẩm bẩm, là bởi vì người đàn ông Tiêu Cửu Phong kia sao?
Vậy cũng không được, sư muội vĩnh viễn là sư muội của cô ta.
Nghĩ như vậy, Tuệ An liên mang theo Thần Quang đi qua dưới một gốc cây liễu cổ thụ bên kia.
"Trên người em mặc cái này có lạnh hay không?" Tuệ An nhìn áo quần rộng thùng thình của Thần Quang, sau đó hỏi một câu như vậy.
"Hiện tại vẫn chưa lạnh." Qua vài ngày có thể sẽ lạnh, nhưng mà Thần Quang không sợ, anh Cửu Phong xé vải cho mình, lúc ấy anh nói nhờ người may quân áo, qua vài ngày cô se có quần áo mới de mặc.
"Haizz, em nói người đàn ông này, anh ta đối với em như thế nào? Năm nay anh ta nhận được không ít công điểm, phân lương thực đủ nhiều phải không?”
"Ừm, rất nhiều." Thần Quang lại không nghĩ đến chuyện công điểm kia nữa, cô nhớ tới tiền trong phong bì của anh Cửu Phong, anh thật sự rất có tiền.
"Vậy em xem, hắn đối với em như thế nào?" Bên môi Tuệ An lộ ra nụ cười đắc ý: "Có phải hắn đối với em không tốt phải không!?"
"Không có.." Thần Quang vội vàng thay Tiêu Cửu Phong phân trần: "Anh ấy đối với em rất tốt, anh ấy còn muốn may quần áo cho em nữa đấy."
Thần Quang nhất thời lại nhớ tới khuôn mặt lạnh lẽo lúc ban ngày của Tiêu Cửu Phong.
Kỳ thật tuy rằng anh như vậy, nhưng chính mình không cần mất hứng.
Anh đối với mình rất tốt, có lẽ là mình làm sai cái gì đó, nên anh mới mất hứng đi.
Lúc nghĩ như vậy, đến lúc nghỉ ngơi, tất cả mọi người đều đến trên mặt đất uống nước, Thần Quang cũng cầm bình nước quân dụng kia uống nước, mấy người phụ nữ bên cạnh nhìn thấy, tự nhiên là hâm mộ không thôi.
Lúc này Tuệ An tới đây, cô ta nhìn Thần Quang dùng bình nước quân dụng kia uống nước, liền nhớ tới đó là bình nước của Tiêu Cửu Phong, nhớ tới dáng vẻ Tiêu Cửu Phong dùng bình nước kia uống nước, ngẩng cổ lên ừng ực uống từng ngụm, từ quai hàm đến cổ, đường cong thanh thoát mạnh mẽ, yết hầu thuộc về phái mạnh theo động tác uống nước của anh mà trượt lên trượt xuống.
Tuệ An nhớ tới chuyện này, cũng cảm thấy khát nước, liền tiến lại gần: "Thần Quang, chị không mang theo nước, đưa bình nước của em cho chị mượn uống đi."
Thần Quang lau miệng: "Sư tỷ, sao chị không nói sớm, em uống hết rồi."
Tuệ An: "..." Cô ta không tin lắm, nhận lấy lắc lắc vài cái, quả nhiên không còn.
Nhất thời có chút tức giận, nghĩ không phải là một ngụm nước sao, chút nước đó cô ta cũng không hiếm lại
Thần Quang thấy dáng vẻ rất mất hứng của sư tỷ, liền an ủi nói: "Bên kia có giếng, đợi lát nữa lại rót cho chị uống."
Tuệ An bĩu môi: "Thôi khỏi, chị tự uống của mình là được rồi."
Nói xong lấy chai rượu của mình ra bắt đầu uống.
Thần Quang nhất thời buồn bực: "Sư tỷ, chính chị có nước đấy thây, sao lại còn đòi uống của em?"
Tuệ An uống một ngụm, sắc mặt có chút khó coi nhìn Thần Quang.
Có đôi khi đi, cô ta cũng nhịn không được nghĩ Thần Quang rốt cuộc là thật hay là giả ngốc, cô ta cảm thấy Thần Quang sinh ra chính là đối nghịch với mình.
Mình muốn uống nước mà Tiểu Cửu Phong kia đã uống qua, chuyện đơn giản như vậy, Thần Quang hết lần này tới lần khác bảo không có nước, hiện tại chính mình muốn uống của mình, cô còn phải từ bên cạnh đuổi theo hỏi vì sao?
Bạn nói xem trên đời này sao lại có người đáng ghét như vậy chứ? Hết lần này tới lần khác người khiến người ta chán ghét như vậy thì thôi đi, còn tìm được một người đàn ông khó lường như thế.
Tuệ An suy nghĩ đến lòng cũng đau đớn.
Cô ta thở dài: "Thần Quang, đi nào, chúng ta đi đến bóng râm ở đằng kia để nói chuyện."
Thần Quang nhìn sang đám cỏ bên cạnh: "Lát nữa còn phải làm việc đấy."
Tuệ An: "Chỉ cần nói chuyện một chút, cũng không làm em chậm trễ đâu."
Thần Quang: "Được rồi."
Tuệ An nhìn bộ dạng không tình nguyện của sư muội, đột nhiên cảm thấy sư muội này thay đổi, trở nên không quá nghe lời, trước kia cô không có khả năng nghi ngờ mình như bây giời
Trong lòng Tuệ An bắt đầu lẩm bẩm, là bởi vì người đàn ông Tiêu Cửu Phong kia sao?
Vậy cũng không được, sư muội vĩnh viễn là sư muội của cô ta.
Nghĩ như vậy, Tuệ An liên mang theo Thần Quang đi qua dưới một gốc cây liễu cổ thụ bên kia.
"Trên người em mặc cái này có lạnh hay không?" Tuệ An nhìn áo quần rộng thùng thình của Thần Quang, sau đó hỏi một câu như vậy.
"Hiện tại vẫn chưa lạnh." Qua vài ngày có thể sẽ lạnh, nhưng mà Thần Quang không sợ, anh Cửu Phong xé vải cho mình, lúc ấy anh nói nhờ người may quân áo, qua vài ngày cô se có quần áo mới de mặc.
"Haizz, em nói người đàn ông này, anh ta đối với em như thế nào? Năm nay anh ta nhận được không ít công điểm, phân lương thực đủ nhiều phải không?”
"Ừm, rất nhiều." Thần Quang lại không nghĩ đến chuyện công điểm kia nữa, cô nhớ tới tiền trong phong bì của anh Cửu Phong, anh thật sự rất có tiền.
"Vậy em xem, hắn đối với em như thế nào?" Bên môi Tuệ An lộ ra nụ cười đắc ý: "Có phải hắn đối với em không tốt phải không!?"
"Không có.." Thần Quang vội vàng thay Tiêu Cửu Phong phân trần: "Anh ấy đối với em rất tốt, anh ấy còn muốn may quần áo cho em nữa đấy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận