Cô Vợ Ngọt Ngào Ở Thập Niên 70

Chương 185

Chương 185Chương 185
Thần Quang: "Anh không nói em đi trêu chọc đàn ông nữa thì em đương nhiên sẽ ngoan ngoãn rồi!"
Tiêu Cửu Phong nhìn chằm chằm cô, nhìn dung mạo như hoa như tuyết này của cô, nhất thời cảm thấy cái gọi là mỹ nữ mà chính mình từng gặp qua ở hai đời thì cũng chưa chắc đẹp tuyệt trần như cô gái nhỏ trước mắt này.
Sau khi nhìn cô một hồi lâu, cuối cùng nghiến răng nghiến lợi, bàn tay đang nắm chặt tay cô cũng mạnh hơn một chút.
Thần Quang cúi đầu kêu: "Anh nắm mạnh thế đau em."
Tiêu Cửu Phong lại cúi đầu ở bên tai cô, nhẹ nhàng cắn da thịt non mềm như tuyết của cô một cái, sau đó mới nghiến răng nói: "Tính cách em đương nhiên là rất ngoan ngoãn rồi, chỉ có điều là cái dung mạo này trời sinh để dụ dỗ đàn ông."
Mộ cô gái có dung mạo như vậy rơi vào thời kỳ này, rơi vào nông thôn lạc hậu ngu muội như vậy thì cũng chỉ có ở trong tay anh mới có thể được che chở bình an.
*************%
Hai ngày nay trong lòng Vương Hữu Điền cực kỳ không thoải mái.
Hắn ta nghe nói Tiêu Cửu Phong ngủ với tiểu ni cô kia.
Ngoài ra còn thấy Tiêu Cửu Phong mang theo tiểu ni cô phát kẹo khắp thôn, phát kẹo mứt lê, kẹo này rất ngọt và ngon.
Vương Hữu Điền cũng được phát mấy viên, mỗi lần ăn kẹo mứt lê này, hắn ta cảm thấy trong lòng mình đặc biệt khó chịu.
Hắn ta lén lút ngắm tiểu ni cô vài lần, tiểu ni cô từng ốm tong teo hiện tại đã có chút nở nang một tí, dáng vẻ đó liền hiện ra, mũi mắt miệng, thật sự nhìn thế nào cũng thấy đẹp mắt, mấu chốt là do cô có làn da trắng!
Làn da trắng như sữa dê, trắng trẻo nõn nà không có khuyết điểm gì, hiện tại được chăm sóc tốt và kỹ lưỡng, lại còn được Tiêu Cửu Phong chăm sóc, nên da dẻ cô có chút ửng hồng, thật sự như là ngọn cây hoa đào tháng ba khiến cho người xem trong lòng phát run.
Một cô vợ nhỏ như vậy, mười dặm tám thôn đều hiếm thấy, đời này Vương Hữu Điền cũng chưa từng thấy!
Hắn ta nghĩ đến tiểu ni cô này là do mình cõng về, đáng le ra hắn sẽ là người đàn ông của cô, nghĩ tới đó càng khiến cho hắn thấy khó chịu.
Đàn ông sống trên đời phải mưu cầu cái ăn, nếu có thể ăn no rồi thì ý muốn lớn nhất chính là phụ nữ.
Trong phòng có một cô vợ nhỏ nũng nịu như vậy, đi làm cũng sẽ năng nổ hơn không phải hay sao, hắn vừa so sánh như vậy xong, nếu như đổi lại là cô Tuệ An kia thì thật sự so thế nào khác nhau thế ấy!
Vương Hữu Điền hối hận... hối hận muốn chết, mà khi Tuệ An miêu tả sinh động như thật trước kia tiểu ni cô lẳng lơ cỡ nào cho hắn ta, tiểu ni cô dụ dỗ đàn ông ra sao, hắn lại càng hối hận hơn.
Người ta dụ dỗ đàn ông được, chứng tỏ là người ta có bản lãnh đó!
Sớm biết như vậy thì hắn ta đã lên núi từ sớm để đi bái lạy trong núi rồi nguyện ý cho cô dụ dỗ!
Tưởng tượng trong ngôi miếu đổ nát ở núi sâu, tùy tiện cho cô một miếng ăn là có thể ngủ với ni cô mềm mại như vậy, Vương Hữu Điền liền hối hận đan xen bực tức.
Dù rằng đã sớm nói với chính mình là vị ni cô này là một cô gái không đứng đắn, lấy về nhà làm vợ sẽ mất thể diện và có lỗi với tám đời tổ tiên, nhưng trong lòng vẫn hơi khó chịu.
Đặc biệt là khi mọi người nói Tiêu Cửu Phong giày vò tiểu ni cô ba ngày không thể bước nổi xuống giường, hắn ta nhịn không được mà mắng một tiếng trong lòng, chết tiệt! Đây vốn là vợ tôi kia mà! Cái loại cảm giác này giống như vợ mình đang bị người khác chà đạp vậy!
Mà trong lúc vô cùng khổ sở, Vương Hữu Điền nghe được một giọng nói: "Ha ha ha, đàn ông có phải đều như vậy hay không, nhìn thấy người xinh đẹp thì ngay cả nước miếng cũng hận không thể nuốt trôi."
Vương Hữu Điền nhìn sang thì chính là Vương Thúy Hồng.
Kỳ thực Vương Hữu Điền và Vương Thúy Hồng là người cùng họ hàng, đếm lên trên hai người một chút, ông nội của ông nội bọn họ là cùng một người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận