Cô Vợ Ngọt Ngào Ở Thập Niên 70
Chương 169
Chương 169Chương 169
Thậm chí vì sao anh luôn tự cho là có thể nhìn thấu lòng người, nhưng trớ trêu thay bản thân mình lại không thể nhìn thấu một Thần Quang đơn thuần ngây thơ như thế.
Bởi vì anh đã ở trong núi lâu như vậy rồi.
Để ý và cố chấp như thế thì làm sao có thể nhìn thấu được.
Nhưng anh vô tình xem nhẹ một điểm, cô chính là một đứa trẻ mồ côi, một ni cô nho nhỏ, không có người yêu thương, không nơi nương tựa, đã từng coi các vị sư thái là tình thân, nhưng vị sư thái kia cũng rời xa cô mà đi rồi.
Cứ như vậy trong lòng cô liền không tài nào chấp nhận được chuyện không xác định rõ ràng này.
Tiêu Cửu Phong nhẹ tay chạm vào gò má bóng loáng của cô, anh thậm chí có chút suy nghĩ đau lòng, có lẽ thời điểm anh vì theo đuổi chút kiêu ngạo của bản thân mà đã vô ý xúc phạm tới cô.
Cô cứng cỏi nhưng cũng rất yếu ớt, bản thân khao khát được che chở cẩn thận.
Tiêu Cửu Phong nhìn chằm chằm Thần Quang như vậy, giọng nói có hơi khàn: "Thần Quang à, không phải anh không muốn để em làm vợ, mà là anh hi vọng em chủ động chọn gả cho anh, nguyện ý làm vợ anh và ở bên anh cả đời này." Anh cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên hàng lông mi thon dài ướt đẫm của cô: "Nhưng mà anh nghĩ có thể anh đã sai lầm rồi. Anh thực sự xin lỗi em, Thần Quang à."
Lúc Thần Quang nghe câu này, tất cả bồi hồi do dự giãy giụa đau khổ mất mát đã từng đọng lại trong lòng đều đã tan thành mây khói.
Cô đột nhiên hiểu rõ hơn về con người anh.
Anh cũng không muốn đi, càng không vứt bỏ cô hay là mặc kệ cô.
Anh nói cô có thể tự do lựa chọn.
Cô thậm chí còn nhớ tới ngày hôm đó, anh gác đêm trong túp lều ở sân đập lúa, cô phải về nhà còn anh ở phía sau tiễn cô.
Trên con đường đầy hương lúa mì quen thuộc, ban đêm nhưng lại không có mặt trăng, cô vẫn đi thẳng về phía trước, bất cứ lúc nào cô quay đầu lại thì anh vẫn đứng đó nhìn cô.
Thần Quang ngưỡng mặt lên rồi ôm lấy cổ anh.
Cô nhìn thẳng vào anh: "Anh Cửu Phong à, em hiểu rồi."
Tiêu Cửu Phong: "Mà em hiểu cái gì?"
Thần Quang: "Em hi vọng anh chủ động muốn chiếm lấy em, nhưng anh cũng lại hi vọng em chủ động muốn có được anh, chúng ta đều hi vọng đối phương muốn mình cho nên cả hai đều đang chờ đợi." Thành ra hai người đều tức giận.
Tiêu Cửu Phong cúi đầu nhìn chằm chằm Thần Quang nho nhỏ nằm gọn trong tay mình, nhìn Thần Quang có vẻ như rất đơn thuần ngây thơ.
Cô nói rất đúng.
Cô luôn luôn như vậy, nhìn thì có vẻ như rất ngốc nghếch, nhưng thời điểm mấu chốt chỉ cần một câu là đã nói rõ được chân lý.
Sống hai đời người rồi, Thần Quang là bảo bối mà anh có được, cũng chính là bảo bối duy nhất.
*************%
Thần Quang càng ngày càng rúc vào trong vòng tay của Tiêu Cửu Phong, nói chuyện một hồi liền buồn ngủ.
Tiêu Cửu Phong thấy cô như vậy, anh biết cô mệt, gần như một đêm không ngủ, hiện tại gà trống cũng gáy cho nên để cô ngủ thêm một lát.
Vả lại ngay cả chính anh cũng thấy mệt.
Vì thế hai người cứ như vậy mà ôm nhau ngủ.
Có lẽ do quá mệt nên Thần Quang ngủ rất ngoan ngoãn, cô ôm cánh tay Tiêu Cửu Phong, vẻ mặt lúc ngủ rất điềm tĩnh, môi cô thậm chí còn khẽ nở nụ CƯỜI.
Tiêu Cửu Phong một lúc sau cũng chìm vào giấc ngủ bên cạnh cô.
Ngày thứ hai khi Thần Quang tỉnh lại, phát hiện mặt trời đã lên chính giữa, ánh sáng mặt trời chiếu vào từ cửa sổ, chiếu lên trên giường, như thể vàng vụn rơi đầy đất.
Có điều Tiêu Cửu Phong cũng không có trên giường, trên giường chỉ còn một mình cô.
Cô giãy giụa, ý muốn đứng dậy, kết quả lúc xuống giường, như thể chỗ nào trên người cô cũng có chút đau nhói.
Ngay tại lúc cô hơi nhíu mày không thể đứng lên cũng không thể ngồi xuống, Tiêu Cửu Phong vén mành lên, anh bưng một cái chén vào.
Tiêu Cửu Phong nhìn thấy cô như vậy thì liền buông cái chén trong tay xuống, vội vàng ôm cô đặt lên giường.
Thậm chí vì sao anh luôn tự cho là có thể nhìn thấu lòng người, nhưng trớ trêu thay bản thân mình lại không thể nhìn thấu một Thần Quang đơn thuần ngây thơ như thế.
Bởi vì anh đã ở trong núi lâu như vậy rồi.
Để ý và cố chấp như thế thì làm sao có thể nhìn thấu được.
Nhưng anh vô tình xem nhẹ một điểm, cô chính là một đứa trẻ mồ côi, một ni cô nho nhỏ, không có người yêu thương, không nơi nương tựa, đã từng coi các vị sư thái là tình thân, nhưng vị sư thái kia cũng rời xa cô mà đi rồi.
Cứ như vậy trong lòng cô liền không tài nào chấp nhận được chuyện không xác định rõ ràng này.
Tiêu Cửu Phong nhẹ tay chạm vào gò má bóng loáng của cô, anh thậm chí có chút suy nghĩ đau lòng, có lẽ thời điểm anh vì theo đuổi chút kiêu ngạo của bản thân mà đã vô ý xúc phạm tới cô.
Cô cứng cỏi nhưng cũng rất yếu ớt, bản thân khao khát được che chở cẩn thận.
Tiêu Cửu Phong nhìn chằm chằm Thần Quang như vậy, giọng nói có hơi khàn: "Thần Quang à, không phải anh không muốn để em làm vợ, mà là anh hi vọng em chủ động chọn gả cho anh, nguyện ý làm vợ anh và ở bên anh cả đời này." Anh cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên hàng lông mi thon dài ướt đẫm của cô: "Nhưng mà anh nghĩ có thể anh đã sai lầm rồi. Anh thực sự xin lỗi em, Thần Quang à."
Lúc Thần Quang nghe câu này, tất cả bồi hồi do dự giãy giụa đau khổ mất mát đã từng đọng lại trong lòng đều đã tan thành mây khói.
Cô đột nhiên hiểu rõ hơn về con người anh.
Anh cũng không muốn đi, càng không vứt bỏ cô hay là mặc kệ cô.
Anh nói cô có thể tự do lựa chọn.
Cô thậm chí còn nhớ tới ngày hôm đó, anh gác đêm trong túp lều ở sân đập lúa, cô phải về nhà còn anh ở phía sau tiễn cô.
Trên con đường đầy hương lúa mì quen thuộc, ban đêm nhưng lại không có mặt trăng, cô vẫn đi thẳng về phía trước, bất cứ lúc nào cô quay đầu lại thì anh vẫn đứng đó nhìn cô.
Thần Quang ngưỡng mặt lên rồi ôm lấy cổ anh.
Cô nhìn thẳng vào anh: "Anh Cửu Phong à, em hiểu rồi."
Tiêu Cửu Phong: "Mà em hiểu cái gì?"
Thần Quang: "Em hi vọng anh chủ động muốn chiếm lấy em, nhưng anh cũng lại hi vọng em chủ động muốn có được anh, chúng ta đều hi vọng đối phương muốn mình cho nên cả hai đều đang chờ đợi." Thành ra hai người đều tức giận.
Tiêu Cửu Phong cúi đầu nhìn chằm chằm Thần Quang nho nhỏ nằm gọn trong tay mình, nhìn Thần Quang có vẻ như rất đơn thuần ngây thơ.
Cô nói rất đúng.
Cô luôn luôn như vậy, nhìn thì có vẻ như rất ngốc nghếch, nhưng thời điểm mấu chốt chỉ cần một câu là đã nói rõ được chân lý.
Sống hai đời người rồi, Thần Quang là bảo bối mà anh có được, cũng chính là bảo bối duy nhất.
*************%
Thần Quang càng ngày càng rúc vào trong vòng tay của Tiêu Cửu Phong, nói chuyện một hồi liền buồn ngủ.
Tiêu Cửu Phong thấy cô như vậy, anh biết cô mệt, gần như một đêm không ngủ, hiện tại gà trống cũng gáy cho nên để cô ngủ thêm một lát.
Vả lại ngay cả chính anh cũng thấy mệt.
Vì thế hai người cứ như vậy mà ôm nhau ngủ.
Có lẽ do quá mệt nên Thần Quang ngủ rất ngoan ngoãn, cô ôm cánh tay Tiêu Cửu Phong, vẻ mặt lúc ngủ rất điềm tĩnh, môi cô thậm chí còn khẽ nở nụ CƯỜI.
Tiêu Cửu Phong một lúc sau cũng chìm vào giấc ngủ bên cạnh cô.
Ngày thứ hai khi Thần Quang tỉnh lại, phát hiện mặt trời đã lên chính giữa, ánh sáng mặt trời chiếu vào từ cửa sổ, chiếu lên trên giường, như thể vàng vụn rơi đầy đất.
Có điều Tiêu Cửu Phong cũng không có trên giường, trên giường chỉ còn một mình cô.
Cô giãy giụa, ý muốn đứng dậy, kết quả lúc xuống giường, như thể chỗ nào trên người cô cũng có chút đau nhói.
Ngay tại lúc cô hơi nhíu mày không thể đứng lên cũng không thể ngồi xuống, Tiêu Cửu Phong vén mành lên, anh bưng một cái chén vào.
Tiêu Cửu Phong nhìn thấy cô như vậy thì liền buông cái chén trong tay xuống, vội vàng ôm cô đặt lên giường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận