Cô Vợ Ngọt Ngào Ở Thập Niên 70
Chương 111
Chương 111Chương 111
Thần Quang nhìn cánh đồng lúa mì đã thu hoạch kia, nghĩ đến việc ngày kia Tiêu Bảo Đường để cho phụ nữ trong thôn đi qua đó nhặt bông lúa mì.
Lúa mì quý giá như vậy, đương nhiên không nỡ lãng phí một bông lúa mì nào ở dưới đất, đều phải nhặt lên.
Thời điểm đang nghĩ ngợi, đột nhiên chợt nghe thấy phía Đông vang lên một tiếng phành phạch, mang theo tiếng nước, cô hoảng sợ, vội vàng nhìn qua, sau khi nhìn thấy nhịn không được nở nụ cười.
Hóa ra phía Đông có một cái ao nhỏ, trong ao có lau sậy, mà vừa rồi có một con chim én bay sát mặt nước vụt đi.
Thần Quang nhịn không được nở nụ cười: "Thì ra là một con chim én!”
Ai biết được lời này vừa dứt, cô lại nghe được tiếng một người đàn ông nói: "Không chỉ có chim én, mà còn có người."
Đây là giọng nói của một người đàn ông.
Thần Quang hơi kinh ngạc, nhìn sang, một người đàn ông kéo ống quần đứng ở bên cạnh ao, đang cầm một cái túi lưới bắt cá.
Người đàn ông đó... Cô nhìn một chút, nhận ra đó là Vương Kim Long. Thần Quang không quen biết Vương Kim Long, hơn nữa ở trong lòng cô, đây là đối thủ của Tiêu Cửu Phong, hắn và Tiêu Cửu Phong không hợp nhau.
Chẳng qua người ta nói chuyện với mình, cô cũng không tiện không để ý đến, đành phải nở nụ cười với hắn, sau đó liền ôm chặt bình gốm sứ trong ngực, bước nhanh đi về phía Nam.
Đại đội sản xuất bọn họ tổng cộng có hai cái sân đập lúa mì, hiện tại Tiêu Cửu Phong đang ở sân đập lúa phía Nam, anh vẫn đang chờ cô đưa cơm đây.
Vương Kim Long nhìn thấy cô vợ nhỏ cười với mình, đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó lại nhìn, chỉ thấy cô vợ nhỏ ôm bình gốm sứ đi về phía trước, nhìn cũng không thèm nhìn hắn.
Từ góc độ này của anh, có thể thấy ống quần rộng thùng thình của cô bị gió thổi, mắt cá chân mảnh khảnh như ẩn như hiện.
Hắn còn nhớ rõ ngày đó cô vén ống quần lên lộ một nửa bắp chân ra bên ngoài, trắng nõn như tuyết.
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Ở ông thôn này Vương Kim Long chưa từng thấy qua nàng dâu như vậy, buổi tối nằm trên giường, lúc không ngủ được sẽ suy nghĩ một chút, có đôi khi nghĩ rồi lại nghĩ, đến lúc đi ngủ còn có thể nằm mơ.
Trong giấc mơ, bàn tay của hắn nắm lấy mắt cá chân của Thần Quang.
Nhỏ như vậy, một tay nắm còn dư một khoảng.
Hầu kết của Vương Kim Long lên xuống nhấp nhô, hắn nhìn bóng lưng cô vợ nhỏ kia, hô một tiếng: "Cô đang ôm đồ ăn ngon gì thế? Đưa đồ ăn cho người đàn ông của cô à?"
Thần Quang nghe được tiếng hô của Vương Kim Long, do dự một chút.
Người khác nói chuyện với cô, rốt cuộc là cô nên để ý hay là không để ý, không để ý thì có vẻ mất lịch sự, cô cũng không phải là người như vậy.
Thế nhưng nếu để ý... Cô cảm thấy người này không phải là người tốt, cho nên rất sợ hãi.
Thời gian mà Thần Quang do dự như vậy, Vương Kim Long đã bước vài bước đi tới trước mặt cô: "Lần trước Cửu Phong giúp tôi, tôi còn nợ hắn một chút nhân tình, đi trên đường lên tiếng chào hỏi với chị dâu cũng là lẽ đương nhiên. Sao, chị dâu không đếm xỉa đến tôi à?"
Thần Quang nghe lời này rất thân thiện, đành phải trả lời: "Không phải không đếm xia tới, chẳng qua là tôi sốt ruột đi qua đưa cơm cho anh ấy."
Anh ấy?
Vương Kim Long nghe cái giọng điệu của cô gái nhỏ này khi cô nói ra từ "anh ấy" kia, vừa thân mật vừa mềm mại.
Đột nhiên trong lòng liền chua xót, tại sao cứ hết lần này tới lân khác lại là Tiêu Cửu Phong.
Ánh mắt của hắn di chuyển, nhìn về phía bình gốm sứ kia: "Bên trong này là đồ ăn ngon gì vậy?"
Thần Quang: "Cũng không có gì, chính là cháo gạo kê nấu nhừ, tôi còn hấp một ít bánh bột ngô, hiện tại thu lúa mì, mọi người đều quá mệt mỏi, tôi phải bồi bổ cho anh ấy thật tốt."
Ánh mắt của Vương Kim Long như đang khoá chặt cô lại, hắn gật đầu đáp: "Đúng là nên bồi bổ thật tốt."
Thần Quang nhìn cánh đồng lúa mì đã thu hoạch kia, nghĩ đến việc ngày kia Tiêu Bảo Đường để cho phụ nữ trong thôn đi qua đó nhặt bông lúa mì.
Lúa mì quý giá như vậy, đương nhiên không nỡ lãng phí một bông lúa mì nào ở dưới đất, đều phải nhặt lên.
Thời điểm đang nghĩ ngợi, đột nhiên chợt nghe thấy phía Đông vang lên một tiếng phành phạch, mang theo tiếng nước, cô hoảng sợ, vội vàng nhìn qua, sau khi nhìn thấy nhịn không được nở nụ cười.
Hóa ra phía Đông có một cái ao nhỏ, trong ao có lau sậy, mà vừa rồi có một con chim én bay sát mặt nước vụt đi.
Thần Quang nhịn không được nở nụ cười: "Thì ra là một con chim én!”
Ai biết được lời này vừa dứt, cô lại nghe được tiếng một người đàn ông nói: "Không chỉ có chim én, mà còn có người."
Đây là giọng nói của một người đàn ông.
Thần Quang hơi kinh ngạc, nhìn sang, một người đàn ông kéo ống quần đứng ở bên cạnh ao, đang cầm một cái túi lưới bắt cá.
Người đàn ông đó... Cô nhìn một chút, nhận ra đó là Vương Kim Long. Thần Quang không quen biết Vương Kim Long, hơn nữa ở trong lòng cô, đây là đối thủ của Tiêu Cửu Phong, hắn và Tiêu Cửu Phong không hợp nhau.
Chẳng qua người ta nói chuyện với mình, cô cũng không tiện không để ý đến, đành phải nở nụ cười với hắn, sau đó liền ôm chặt bình gốm sứ trong ngực, bước nhanh đi về phía Nam.
Đại đội sản xuất bọn họ tổng cộng có hai cái sân đập lúa mì, hiện tại Tiêu Cửu Phong đang ở sân đập lúa phía Nam, anh vẫn đang chờ cô đưa cơm đây.
Vương Kim Long nhìn thấy cô vợ nhỏ cười với mình, đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó lại nhìn, chỉ thấy cô vợ nhỏ ôm bình gốm sứ đi về phía trước, nhìn cũng không thèm nhìn hắn.
Từ góc độ này của anh, có thể thấy ống quần rộng thùng thình của cô bị gió thổi, mắt cá chân mảnh khảnh như ẩn như hiện.
Hắn còn nhớ rõ ngày đó cô vén ống quần lên lộ một nửa bắp chân ra bên ngoài, trắng nõn như tuyết.
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Ở ông thôn này Vương Kim Long chưa từng thấy qua nàng dâu như vậy, buổi tối nằm trên giường, lúc không ngủ được sẽ suy nghĩ một chút, có đôi khi nghĩ rồi lại nghĩ, đến lúc đi ngủ còn có thể nằm mơ.
Trong giấc mơ, bàn tay của hắn nắm lấy mắt cá chân của Thần Quang.
Nhỏ như vậy, một tay nắm còn dư một khoảng.
Hầu kết của Vương Kim Long lên xuống nhấp nhô, hắn nhìn bóng lưng cô vợ nhỏ kia, hô một tiếng: "Cô đang ôm đồ ăn ngon gì thế? Đưa đồ ăn cho người đàn ông của cô à?"
Thần Quang nghe được tiếng hô của Vương Kim Long, do dự một chút.
Người khác nói chuyện với cô, rốt cuộc là cô nên để ý hay là không để ý, không để ý thì có vẻ mất lịch sự, cô cũng không phải là người như vậy.
Thế nhưng nếu để ý... Cô cảm thấy người này không phải là người tốt, cho nên rất sợ hãi.
Thời gian mà Thần Quang do dự như vậy, Vương Kim Long đã bước vài bước đi tới trước mặt cô: "Lần trước Cửu Phong giúp tôi, tôi còn nợ hắn một chút nhân tình, đi trên đường lên tiếng chào hỏi với chị dâu cũng là lẽ đương nhiên. Sao, chị dâu không đếm xỉa đến tôi à?"
Thần Quang nghe lời này rất thân thiện, đành phải trả lời: "Không phải không đếm xia tới, chẳng qua là tôi sốt ruột đi qua đưa cơm cho anh ấy."
Anh ấy?
Vương Kim Long nghe cái giọng điệu của cô gái nhỏ này khi cô nói ra từ "anh ấy" kia, vừa thân mật vừa mềm mại.
Đột nhiên trong lòng liền chua xót, tại sao cứ hết lần này tới lân khác lại là Tiêu Cửu Phong.
Ánh mắt của hắn di chuyển, nhìn về phía bình gốm sứ kia: "Bên trong này là đồ ăn ngon gì vậy?"
Thần Quang: "Cũng không có gì, chính là cháo gạo kê nấu nhừ, tôi còn hấp một ít bánh bột ngô, hiện tại thu lúa mì, mọi người đều quá mệt mỏi, tôi phải bồi bổ cho anh ấy thật tốt."
Ánh mắt của Vương Kim Long như đang khoá chặt cô lại, hắn gật đầu đáp: "Đúng là nên bồi bổ thật tốt."
Bạn cần đăng nhập để bình luận