Cô Vợ Ngọt Ngào Ở Thập Niên 70

Chương 166

Chương 166Chương 166
Trời đã ve chiều, chim mệt mỏi về rừng, thế nhưng nhà Tiêu Cửu Phong là nhà của cô sao, sau này vẫn được coi là nhà sao?
Anh không cần cô, cô dựa vào cái gì mà có thể an tâm thoải mái ở lại nơi này?
Đúng lúc đó Thần Quang chậm rãi đẩy đánh cửa ra một cách nặng nề, xung quanh tối đen như mực, cô bước đi vào sân thì lại nhìn thấy trong sân có bóng dáng ai đó đang đứng.
Bóng người này thoạt nhìn trông rất tuấn tú, trầm mặc, phang phất cảm giác giống như một cái cây cổ thụ lớn đặt ở đó.
Đó là Tiêu Cửu Phong.
Trong lòng cô mừng như muốn phát điên lên.
Thần Quang vui đến nỗi phát khóc.
Cô thậm chí còn cảm thấy mình phải trèo đèo lội suối một trăm năm rồi mới có thể nhìn thấy người đàn ông này đứng ở trước mặt mình.
Nước mắt cô trào ra nhìn thẳng vào anh.
Anh đứng trong bóng tối kia mà nhìn lại cô.
Qua hồi lâu, cô bỗng nhiên bổ nhào qua rồi ôm chặt lấy anh.
Ôm lấy lồng ngực cứng rắn của anh, dán thân thể của mình lên người anh, dùng hết sức để dựa vào người anh thật chặt, muốn mình trở thành một bộ phận trên thân thể của anh.
"Em đang làm gì vậy?" Người đàn ông cương ngạnh giống như được đúc bằng sắt, anh nghiến răng nghiến lợi, giọng khàn khàn trầm thấp.
"Em muốn trở thành người phụ nữ của anh Cửu Phong." Thần Quang úp mặt mình vào lồng ngực cường tráng của anh, nhắm mắt lại để cảm thụ được sức nóng phát ra từ lồng ngực rắn chắc đang căng cứng kia, đó là sức nóng có thể hòa tan vào cô.
"Em căn bản không hiểu mình đang nói cái gì." Trong bóng tối, ánh mắt trầm lắng của người đàn ông ẩn chứa ngọn lửa cháy hừng hực, giọng nói lại khàn khàn đè nén.
"Em hiểu mà, hiện tại em đã hiểu hết tất cả rồi, hơn nữa em đã trưởng thành, dựa theo pháp luật thì em đã có thể lập gia đình." Thần Quang dùng gương mặt đẫm lệ nhẹ nhàng dán lên ngực anh, cọ cọ như một con mèo nhỏ: "Anh không muốn có được em sao? Cho dù em ôm anh, anh cũng không muốn em sao?"
"Em..." Tiêu Cửu Phong bỗng nhiên nắm lấy cổ tay cô, cổ tay của cô nhỏ bé yếu ớt tựa như cành cây, dáng vẻ như chỉ cần nhẹ nhàng gập lại là sẽ đứt gãy.
Tiêu Cửu Phong thở ra một hơi, trong bóng đêm lạnh lẽo, ánh mắt anh tối lại, trừng mắt nhìn cô: "Em thật sự đã suy nghĩ kỹ rồi sao, em sẽ không hối hận chứ?" Giọng của anh vừa thô vừa lạnh.
Thế nhưng Thần Quang lại cảm thấy ấm áp đến cực điểm, ấm đến mức cô không khỏi rùng mình một cái.
Ninh Quế Hoa nói loại chuyện này, lần đầu tiên phụ nữ sẽ rất đau cho nên mới khóc, sau khi khóc thì mới chậm rãi tốt lên, làm nhiều lần thì mới không đau.
Nhưng mà cô không sợ đau.
Cô nguyện ý, chỉ cần là anh, cho dù đau thế nào thì cô cũng có thể chịu được.
Chính Thần Quang đang muốn trải qua loại cảm giác cực kỳ đau kia, chính là muốn nằm tại trên giường, bị anh chết đi sống lại tra tấn.
Cho nên cô trực tiếp nhấc vạt áo anh lên, để lộ ra bên trong, cô ôm lấy thắt lưng mạnh mẽ của anh, vươn đầu lưỡi, liếm lên những giọt mồ hôi chảy ra từ lồng ngực kia, ẩn trong mồ hôi là mùi vị nam tính nồng đậm, nhưng mà cô rất thích.
Cô dùng đầu lưỡi liếm một cái như vậy, sau đó ngửa mặt lên, dùng ánh mắt cầu khẩn nhìn anh: "Chỉ cần ở cùng một chỗ với anh, em như thế nào cũng được, vĩnh viễn không hối hận, em cam tâm tình nguyện, anh không muốn có được em sao?"
Bóng đêm dày đặc và yên tĩnh không một tiếng động, chỉ có vài con dế ở góc sân phát ra tiếng kêu trầm thấp mà thanh thúy.
Khi Tiêu Cửu Phong cúi đầu nhìn, cô gái nhỏ ôm eo mình, ngửa mặt lên, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như sữa đang đỏ ửng, ánh mắt trong veo như nước, ẩn chứa sự yếu ớt và khát vọng.
Đôi môi giống như cánh hoa của cô đang run rẩy, cô rõ ràng là sợ hãi, sợ những điều xa lạ, đó là bản năng sợ hãi của con gái.
Nhưng những lời cô nói ra đối với đàn ông mà nói thì giống như thuốc kích thích, đủ để làm cho bất kỳ người đàn ông nào cũng phải mất đi lý trí.
Bạn cần đăng nhập để bình luận