Cô Vợ Ngọt Ngào Ở Thập Niên 70

Chương 201

Chương 201Chương 201
Không ít người bắt đầu dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn về phía Thần Quang, mấy người đàn ông bắt đầu suy nghĩ lung tung chuyện ni cô nhỏ mềm mại như cọng bún này năm đó ở trong núi phong lưu như thế nào.
Chỉ có một mình Tuệ An là không cảm thấy bất ngờ, Tuệ An nhìn sang trái rồi lại nhìn sang phải, mắt trông thấy mọi người không ai chú ý tới cô ta nữa thì xoay người muốn bỏ chạy.
Cô ta muốn chạy trốn, cô ta phải tranh thủ thời gian thích hợp này để bỏ chạy.
Ai ngờ được ngay lúc này, Thần Quang lại chỉ tay vào người đàn ông kia mà nói: "Hắn có quen biết với sư tỷ của tôi, hắn là bạn của sư tỷ tôi! Trước kia vào ban đêm hắn còn đến tìm sư tỷ của tôi nữa."
Nói xong thì cô nhìn về phía Tuệ An: "Sư tỷ à, có phải như vậy không? Đây không phải là bạn của chị sao?"
Toàn bộ những người có mặt ở đó đều kinh ngạc và hoang mang đến ngây người, mọi người chậm rãi chuyển động đầu óc, nhìn về phía Tuệ An thì lại phát hiện Tuệ An đang lặng yên không một tiếng động nhấc chân định rời đi.
Ánh mắt mọi người dừng trên người Tuệ An, Tuệ An đột nhiên không biết phải hạ bước chân của mình xuống như thế nào. Cô ta mỉm cười lúng túng: "Thân Quang à, em đừng có mà nói mò, chị không quen biết gì với cái người đàn ông kia cả."
Thần Quang nghe thấy vậy liền cẩn thận nhìn sang Phùng Thạch Đầu, sau đó khẳng định nói: "Sư tỷ, em tuyệt đối không nhận sai, lúc ấy không phải chính chị là người dẫn hắn vào trong núi sao? Lúc đó em còn hỏi chị đây là ai, chị nói là anh em thân thích của nhà chị, khi đó em còn hơi thắc mắc, nghĩ đến việc nhà chị không phải đã chết hết rồi sao, lấy đâu ra anh em trong nhà mà thân thích. Nhưng mà chị đã nói như vậy rồi thì em cũng không dám hỏi nhiều, lúc ấy không phải chị còn mắng em, bảo em nếu như rảnh rỗi lắm miệng thì chi bằng nhanh chóng bổ củi đi hay sao?"
Cô nói đến mức chi tiết như vậy, nói có sách mách có chứng hẳn hoi...
Tất cả mọi người đều tin vào điều đó.
Thần Quang nhìn qua liền biết rất đơn thuần, nhìn qua chính là một người không thể giấu được tâm sự, lời cô nói chắc chắn là sự thật.
Vì thế nên ánh mắt ái muội, tò mò, đánh giá của mọi người đều di chuyển qua lại giữa Tuệ An và Phùng Thạch Đầu.
Tiêu Bảo Đường đã hiểu ra được mọi chuyện nên lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Hắn thở phào nhẹ nhõm rồi hung hăng dậm chân một cái, giơ loa lên chỉ vào Phùng Thạch Đầu kia: "Này anh kia, rốt cuộc thì anh nên nói cho rõ ràng, lúc ấy người mà anh quen biết bên trong núi chính xác là ai?"
Vương Thúy Hồng đứng ở bên cạnh cũng trợn tròn mắt.
Cô ta trả cho hắn không ít tiền, không tiếc bỏ vốn ra mới tìm được Phùng Thạch Đầu, lại còn cho Phùng Thạch Đầu chỗ ở tốt mới khiến cho hắn đáp ứng để làm chứng cho cô ta, nhưng mà đây cuối cùng là chuyện gì đang xảy ra vậy?
Cô ta không dám tin: "Không phải anh đã nói là anh từng thông đồng với ni cô nhỏ sao? Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?"
Phùng Thạch Đầu gãi gãi đầu: "Đúng là như vậy, ý tôi là tôi đã từng thông đồng với ni cô nhỏ, một ni cô rất nhỏ."
Vương Thúy Hồng nhìn dáng vẻ hồ đồ của hắn, quả thực là muốn điên lên rồi, cô ta chỉ vào Thần Quang: "Anh nhìn cho rõ ràng, người mà anh thông đồng có phải là người kia hay không!? Đó không phải là một ni cô nhỏ sao?"
Phùng Thạch Đầu cẩn thận nhìn, mở to hai mắt mà nhìn, cuối cùng lắc đầu: "Không phải là cô ấy!"
Vương Thúy Hồng tức giận đến mặt mũi trắng bệch: "Không phải tôi hỏi anh có phải người đó tên là Thần Quang hay không rồi sao?"
Phùng Thạch Đầu cũng bất đắc dĩ: "Pháp hiệu của ni cô làm sao tôi biết được, dù sao thì nếu không phải gọi là Quang thì cũng là An, tôi cũng không nhớ rõ nữa! Cô ấy không cho tôi gọi tên cô ấy, đều chỉ gọi bằng biệt danh!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận