Cô Vợ Ngọt Ngào Ở Thập Niên 70

Chương 124

Chương 124Chương 124
Tiêu Cửu Phong nhìn về phía Nam, trong bóng đêm, từ góc độ này của anh có thể nhìn thấy sân đập lúa mì của thôn Vương Lâu, nơi đó là lúa mì chất thành đống, còn có rơm lúa mì cán được một nửa, trải ra ở nơi đó, mặt trên dùng vải đầu phủ lên, bốn góc vải đầu dùng phôi đất đè lại.
Đây là khẩu phần lương thực của thôn Vương Lâu.
Đối với Vương Kim Long, anh không thể nói thích cũng không thể nói không thích.
Vương Kim Long luôn muốn cùng anh phân cao thấp, kỳ thật ở trong mắt anh, căn bản không quá coi trọng Vương Kim Long.
Anh cũng chưa từng có ý nghĩ muốn thắng hắn.
Chỉ có điều, đó là khẩu phần lương thực của rất nhiều người.
Ở thời đại này, chịu đói cách mọi người rất gần, thậm chí ở ngay bên cạnh, anh cũng không muốn nhìn nhiều người chịu nạn đói như vậy.
Anh im lặng một lúc, vẫn nói: "Kim Long, tôi vẫn khuyên cậu nên cẩn thận, lần này có khả năng không giống với trước đây."
Vương Kim Long thở dài: "Cửu Phong, cháu trai đại đội trưởng nhà cậu kia, cũng thật sự là..."
Ý tứ của hắn, không trực tiếp nói, nhưng tất cả mọi người đều hiểu được, cháu trai đại đội trưởng kia, làm sao lại mặc cho anh hồ nháo?
Hắn lắc đầu: "Nhưng mà cũng không có gì, quay trở lại lấy lương thực ra phơi cũng giống như vậy, vài ngày nữa thì cậu sẽ biết. Haizz, Cửu Phong, có cái gì cần hỗ trợ thì cậu cứ việc nói chuyện, nếu tôi có thể giúp thì nhất định sẽ giúp cậu."
Tiêu Cửu Phong nghe xong, liền không nói gì nữa.
Vương Kim Long nói lời thật lòng, quả thật muốn giúp anh, mà anh cũng là thật lòng muốn giúp Vương Kim Long.
Chỉ là lời không hợp ý mà thôi.
Mọi người từng người trở vê.
Trên đường trở về, Thần Quang có thể cảm giác được, xã viên đại đội sản xuất Hoa Câu Tử đều có chút sa sút.
Bọn họ tin tưởng Tiêu Cửu Phong, nguyện ý đi theo Tiêu Cửu Phong, nhưng rốt cuộc là liên quan đến lương thực, lương thực chính là mạng của mọi người, chính là hy vọng của mọi người.
Hiện tại bọn họ đem nhiều lương thực không được chỉnh lý gì nhiều như vậy liền chuyển vào trong vạc lớn bên trong kho hàng, khó tránh khỏi thấy đau lòng, cảm thấy không trân trọng lương thực.
Đặc biệt là khi người khác còn dùng ánh mắt nhìn kẻ ngốc mà nhìn mình, trong lòng càng không có tư vị.
Tiêu Cửu Phong hiện tại là dựa vào uy vọng của mình đè ép mọi người, buộc mọi người hành động theo anh.
Nhưng nếu lỡ không may sai thì sao? Những người khác sẽ nghĩ thế nào?
Thần Quang cứ như vậy suy nghĩ, mãi cho đến khi về nhà, còn có chút tâm thần không yên.
Tiêu Cửu Phong sau khi tắm rửa đơn giản xong, cài then cửa vào, lúc trở về chuẩn bị đi ngủ, thì nhìn thấy cô vợ nhỏ nhà anh đang nằm sấp trên giường, nâng cằm, dáng vẻ mặt đầy ưu tư.
Anh nhíu mày: "Nghĩ cái gì đó?"
Thần Quang giương mắt nhìn anh: "Thay anh sầu muộn thôi!"
Tiêu Cửu Phong nghe, nhịn không được cười nhẹ ra tiếng.
Anh cởi giày ra, nhấc chân lên giường, kéo chăn mỏng lại, đắp lên người mình và cô.
Nằm nghiêng ở đó, nhìn cô gái nhỏ đắp cùng một 6 chăn với anh: "Có chuyện gì vậy, anh có làm øì để cho em lo lắng như vậy sao?"
Đã nhiều ngày nay anh đều ngủ bên ngoài, cũng chưa từng về nhà.
Đột nhiên cùng anh ngủ chung, Thần Quang lại có chút không được tự nhiên, trên mặt hơi nổi lên ng hồng: "Không có gì." Tiêu Cửu Phong: "Không có gì? Vậy thì đi ngủ đi"
Nói xong, anh thế mà thật sự nhắm hai mắt lại.
Thần Quang thấy anh thật sự ngủ liền không vui, hừ hừ một tiếng.
"Em thay anh nhọc lòng, anh ngược lại tốt rồi, tự mình trùm đầu ngủ say!"
Suy nghĩ một chút thật sự là không cân bằng, trực tiếp nhấc chăn của anh lên, sau đó lăn một cái, lăn vào trong hốm vai anh.
"Không cho phép ngủ!"
Thanh âm nho nhỏ, vừa mềm vừa bá đạo.
Tiêu Cửu Phong mở mắt ra nhìn sang.
Lông mi cong dài gần trong gang tấc, hương thơm của cô gái xông vào mũi, làm cho đáy lòng người ta khe động một cái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận