Cô Vợ Ngọt Ngào Ở Thập Niên 70

Chương 108

Chương 108Chương 108
Tiêu Cửu Phong nghe Tiêu Bảo Đường thêm vào một vòng lớn như vậy, rốt cuộc liếc mắt nhìn hắn một cái: "Cậu đây là muốn tôi đi canh gác ở cánh đồng lúa sao?"
Tiêu Bảo Đường gãi gãi đầu: "Cũng không phải đều để chú đi canh, chủ yếu là chú dẫn đầu, chú ở chỗ này trấn giữ, những người khác trong đại đội sản xuất không dám làm bậy."
Tiêu Cửu Phong đứng dậy, vắt nước bên trong cái quần kia ra, sau đó rũ rũ một cái, phơi lên dây sắt bên cạnh.
"Được, cậu trở về đưa danh sách cho tôi, tôi xem thử an bài chuyện này như thế nào."
"Được rồi!"
Tiêu Bảo Đường vừa nghe chú hắn đồng ý, lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Kỳ thật bọn họ cũng chỉ là một đại đội sản xuất nhỏ, chính là muốn trồng lương thực thật tốt để sống qua ngày, nhưng hiện tại thế đạo không tốt, bên ngoài rối bời, mỗi ngày đều đấu tranh tư tưởng nắm chắc tiêu biểu, còn có giữa các đại đội sản xuất anh giẫm tôi tôi nhìn anh không vừa mắt, cả ngày lẫn đêm đều không yên tĩnh.
Thời điểm hò hét ầm T, có người có thể trấn giữ không để cánh đồng lúa mì bị quấy rối thì là tốt nhất, như vậy xã viên có thể một lòng thu lương thực rồi.
Hắn nghĩ như vậy, nhìn Tiêu Cửu Phong phơi quần áo liền muốn tới hỗ trợ, lúc này cầm lấy một miếng vải khác trong chậu gỗ này không biết là cái øì, kéo lên muốn giúp vặn nước: "Chú, chú ngồi đi, để tôi giúp chú phơi!"
Ai biết hắn vừa chạm một chút vào miếng vải kia, liền nghe được Tiêu Cửu Phong lạnh lùng nói một câu: "Buông xuống."
Tiêu Bảo Đường hoảng sợ, vội vàng ngẩng đầu nhìn qua, chỉ thấy chú hắn đang đen mặt.
Bộ dạng kia giống như hắn dám đụng vào miếng vải kia một lần nữa thì chú hắn có thể đá bay hắn bay lên tới tận trời.
"Chú, sao vậy?"
“Tôi tự mình làm."
Tiêu Cửu Phong mặt âm u đi qua, vớt miếng vải lên, vắt khô, tự mình phơi lên dây sắt.
Tiêu Bảo Đường: "Vậy, vậy tôi đi trước?"
Chả hiểu sao hắn cứ luôn cảm thấy biểu tình của chú hắn không thích hợp, hắn làm sai cái gì sao?
Tiêu Cửu Phong: "Đi đi. Không tiễn."
Tiêu Bảo Đường nghe ngữ khí này, càng cảm thấy không thích hợp, vội vàng chạy trối chết.
Sau khi chạy trốn thật xa, Tiêu Bảo Đường còn đang suy nghĩ, hắn rốt cuộc làm sai cái gì? Không phải lúc đầu đang nói tốt sao?
Chuyện này xoay quanh trong đầu Tiêu Bảo Đường nửa ngày, mãi cho đến chạng vạng khi hắn bắt đầu gọi mọi người họp bằng tiếng loa lớn, trong đầu đột nhiên nhớ tới khối vải kia, mảnh vải dài treo trên dây sắt kia.
Hắn lập tức nghĩ thông rồi!
Con mẹ nó! Đó là... đó là cái kia của đàn bà mall
Lúc này Tiêu Bảo Đường kinh hãi không nhẹ.
Chú Cửu anh minh thần võ đối với gái nhà lành, nàng dâu nhỏ nhìn cũng khinh thường liếc mắt một cái, thế mà lại giúp cô vợ nhỏ nhà chú ấy giặt sạch thứ kial
Thần Quang trốn trong phòng bếp nhìn thấy Tiêu Bảo Đường đi rồi, lúc này mới dám có động tĩnh. Vừa rồi cô thật sự bị hành động của hắn doạ cho giật mình.
Những tấm vải cũ kia để cho Tiêu Cửu Phong giặt sạch, nhiều lắm là xấu hổ một chút mà thôi, nhưng nếu để cho Tiêu Bảo Đường kia đụng vào, vậy cô cảm thấy mình có thể lấy cái chết để chứng tỏ lòng dạ trong sạch!
Nhìn Tiêu Bảo Đường rời đi, cô thở phào nhẹ nhõm, liền múc nước định cọ nồi rửa chén.
Ai biết bên này Tiêu Cửu Phong phơi áo quần xong liền tiến vào: "Dừng lại."
Thần Quang: "Làm sao vậy?" Tiêu Cửu Phong: "Anh không nói với em sao?"
Thần Quang: "?"
Tiêu Cửu Phong: "Em bây giờ đang trong thời kỳ kinh nguyệt, đừng đụng vào nước lạnh."
Thần Quang: "Vì sao thế?"
Vì sao ư?
Tiêu Cửu Phong nhìn biểu tình u mê kia của Thần Quang, sau đó hơi nhướng mày.
Liên quan tới việc thời kỳ đặc thù của phụ nữ không thể chạm vào nước lạnh, đây là tri thức mà anh có thể dễ dàng có được ở thời đại kia. Mặc dù có một số người rất quật cường, rất độc lập nói có thể chạm vào, nói không có gì to tát, nhưng anh cảm thấy loại chuyện này tùy từng người mà khác nhau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận