Cô Vợ Ngọt Ngào Ở Thập Niên 70

Chương 165

Chương 165Chương 165
Cô cảm thấy anh Cửu Phong rất mất hứng, như vậy thì có lễ anh sẽ chạy vào trong núi, chắc là lại chạy đến chỗ nào đó càng hoang vắng.
"Cô mau đứng lại!" Vương Thúy Hồng nhìn bóng lưng của Thần Quang, lạnh lùng hô: "Ni cô nhỏ, cô cho rằng cô tìm được anh ấy thì anh ấy sẽ để ý đến cô sao? Cô nghĩ anh ấy có thể để mắt tới cô sao?"
"Anh ấy chướng mắt tôi sao?" Thần Quang nghe thấy như vậy thì dừng lại.
Cô nghĩ rằng Vương Thúy Hồng và Tiêu Cửu Phong đến từ cùng một chỗ, có lễ bọn họ càng có thể hiểu được suy nghĩ của đối phương chăng?
"Ha ha ha" Vương Thúy Hồng khinh bỉ cười lạnh: "Đương nhiên là anh ấy chướng mắt cô, anh ấy là người thế nào chắc cô cũng hiểu rõ, cô có biết anh ấy đã từng huy hoàng cỡ nào không, anh ấy từng có quyền cao chức trọng, rất nhiều phụ nữ đều hận không thể quỳ dưới chân anh ấy, cô cho rằng anh ấy có thể coi trọng ni cô nhỏ như cô sao? Anh ấy cưới cô về nhà nhưng không chạm vào cô, điều đó không phải đã nói lên vấn đề hay sao? Anh ấy căn bản là cảm thấy chướng mắt cô! Cô thực sự tin rằng vì cô còn nhỏ nên anh ấy không chạm vào cô sao? Một người đàn ông nếu thích một người phụ nữ là sẽ không thể nhịn được. Trước đây anh ấy đối xử tốt với cô, đó là bởi vì anh ấy coi cô là một đứa trẻ, anh ấy là một người tốt, thấy cô đáng thương thì đồng tình với cô mà thôi!"
Đáng thương, đồng tình, đứa trẻ...
Những lời mơ hồ này trái ngược với những lời nói trước đó của Tiêu Cửu Phong ở trong lòng Thần Quang, cô cảm thấy có lẽ là Vương Thúy Hồng nói đúng.
Tiêu Cửu Phong chướng mắt cô, trong lòng của anh không coi cô là vợ, anh chỉ thấy cô là một kẻ đáng thương, đồng tình với cô mà thôi.
"Người như cô, nếu như không phải gặp được anh ấy thì đã sớm bị chà đạp biết bao nhiêu lần rồi. Cũng là do cô có vận khí tốt nên mới gặp được người tốt, bằng không cô cho rằng sẽ ra thế nào? Chỉ dựa vào cô, một ni cô nhỏ ở trong một ngọn núi bị phá dỡ, dựa vào cái gì mà hưởng loại phúc này chứ!"
Lúc Thần Quang nghe được những lời này, chỉ cảm thấy chúng giống như lưỡi hái sắc bén, từng chút từng chút cứa vào trái tim cô.
Cô cực kỳ hận, bản thân cảm thấy Vương Thúy Hồng thật đáng ghét.
Cứ coi như sự thật chính là như thế đi, vậy thì cũng có liên quan gì đến cô ta?
Cô trừng mắt nhìn Vương Thúy Hồng: "Người khác cho dù có tốt, có đồng tình với tôi hay thương hại tôi, chỉ cần tôi muốn ga cho anh ấy thì anh ấy sẽ nguyện ý cưới tôi, nhưng còn cô thì sao, cho dù cô có quỳ gối trước mặt anh thì anh ấy cũng không thèm cưới cô, cô có mặt mũi gì mà nói tôi hả?"
Vương Thúy Hồng: "Cô!"
Thần Quang: "Chẳng lẽ không đúng sao? Nếu như anh ấy muốn cưới cô, làm sao có thể để cô gả cho người khác, căn bản anh ấy chính là đang thấy cô chướng mắt, ngay cả đồng tình cũng không có."
Trong mắt Vương Thúy Hồng lập tức tràn ra những giọt nước mắt: "Sớm muộn gì cũng có một ngày, cô sẽ thê thảm hơn tôi! Cô chờ mà xem!”
Vương Thúy Hồng chạy đi mất, con đường thôn quê trở nên vắng lặng, mùa thu gió thổi qua những tán cây rụng lá phát ra âm thanh xào xạc, thỉnh thoảng những con ve sầu còn sót lại trên cây phát ra tiếng kêu yếu ớt.
Thần Quang đi tới trong núi, tới nơi bọn họ thường đi đào rau dại, cuối cùng còn đi đến bờ sông trước kia bơm nước, nhưng thế nào cũng không tìm được Tiêu Cửu Phong.
Cô đứng ở nơi hoang vắng, nhìn ngó xung quanh lại không nhìn thấy bóng dáng Tiêu Cửu Phong.
Anh đi rồi, không biết là đi nơi nào, cô ấy không thể tìm thấy anh.
Trái tìm Thần Quang giống như một vùng đất hoang bị lửa lớn thiêu rụi, héo rũ một mảnh, thậm chí cô còn cảm thấy mình như thể sắp chết rồi, cô không sống nổi nữa.
Nếu như anh thực sự đi mất và không bao giờ quay lại, vậy thì cô nên đi đâu đây. Cô có thể đi tới nơi nào để tìm một cái hõm vai mà cô có thể thoải mái dựa vào.
Thần Quang ủ rũ, hồn siêu phách lạc, cô cụp vai xuống rồi mau chóng đi về nhà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận