Cô Vợ Ngọt Ngào Ở Thập Niên 70

Chuong 58

Chuong 58Chuong 58
Bên này cô cho gạo vào nồi, lại cho một ít khoai lang đỏ khô, cân nhắc ngày mai đem chỗ khoai lang đỏ khô này xay thành bột, có thể hấp bánh hấp khoai lang đỏ khô để ăn. Nghĩ như vậy, cô thò đầu ra ngoài nhìn một chút, chỉ thấy người mà cô đang giận dỗi kia lại đi tới căn phòng phía Tây, không biết đang giày vò cái gì.
HU
Cô quả thật có chút không vui, nhưng hình như anh thế mà không biết thì phải?
Thần Quang đột nhiên cảm thấy tủi thân vô cùng, cô thậm chí rối rắm xem có muốn hầu hạ anh thật tốt hay không?
Chờ nấu cơm xong, lúc cô múc cơm, do dự một chút, vẫn là múc cho anh nhiều hơn, mình thì ít một chút.
Anh là đàn ông, xem ra còn phải đánh nhau với người ta, còn phải làm công việc tốn sức, so với mình thì tiêu hao lớn hơn, hẳn là ăn nhiều hơn một chút.
Tiêu Cửu Phong lúc này thu dọn xong căn phòng phía Tây, có vẻ như dùng nước lạnh rửa nửa người dưới, mái tóc nửa ướt xõa lên đôi lông mày sắc nét, khóe môi hơi mím chặt, đường cong hàm dưới cường ngạnh, trên lồng ngực vẫn còn những giọt nước đọng lại như trang sức lộng lẫy, dây thắt lưng bằng vải thô buộc một cái nút thắt đơn giản ở thắt lưng, nhìn qua loa thô kệch.
Thần Quang từng ngụm từng ngụm nhỏ ăn cháo, ngẫu nhiên giương mắt nhìn sang.
Người này lớn lên có dáng vẻ thật sự không giống ni cô.
Thần Quang suy nghĩ một chút, dáng vẻ của anh và những người đàn ông khác cũng không giống lắm.
Thần Quang cảm thấy lồng ngực của anh giống như tảng đá, vừa nhìn liền đặc biệt cứng rắn, còn có cánh tay của anh giống như là được làm bằng sắt.
Thần Quang nhịn không được cúi đầu nhìn cánh tay mình, so với anh thì nhỏ hơn rất nhiều, rất là nhiều.
So sánh như vậy, cô liên nhớ tới ban ngày lúc anh đánh nhau với người ta, lúc ấy cô cũng không thấy rõ ràng, người ta xông tới muốn đánh anh, trong lòng cô rất lo lắng, ai biết trong nháy mắt anh liền đánh rớt người ta, khí lực kia, sự nhanh nhẹn và mãnh liệt kia, so với thủ lĩnh của bọn cướp đường mà sư thái nói thì lợi hại hơn nhiều, anh quả thực chính là sói hoang trong núi.
Nghĩ như vậy, nhịn không được lại nhìn một cái, anh khí thế to lớn ngồi ở chỗ đó, thắt lưng quần buộc lên buông xuống một đầu, nửa rũ ở giữa hai chân. Đúng lúc này, Tiêu Cửu Phong đột nhiên buông bát cơm xuống.
Chén sứ to có vết nứt lớn rơi xuống bàn gỗ cũ, phát ra một tiếng vang nặng nề khó chịu.
Thần Quang nghi hoặc ngẩng đầu nhìn qua.
Ánh mắt Tiêu Cửu Phong tối sầm lại, trên mặt âm tình bất định(*): 'Ánh mắt kia của cô là nhìn cái gì đấy?"
Thần Quang vô tội: "Không nhìn cái gì mà!"
Tiêu Cửu Phong: "Vừa rồi, ánh mắt nhìn chằm chằm cái gì?"
Thần Quang nhớ tới vừa rồi mình nhìn cái gì, nhất thời cảm thấy mình giống như là kẻ trộm bị bắt được, hai gò má ửng hồng, ngượng ngùng nói: "Tôi chỉ tùy tiện nhìn thôi."
Tiêu Cửu Phong nhướng mày, nhìn chằm chằm cô, không nói lời nào.
Thần Quang bị anh nhìn như vậy thì bắt đầu ngượng ngùng, cô nói không rõ ánh mắt của anh là có chuyện gì xảy ra, giống như bên trong có lửa, nóng bỏng, lại giống như cảm thấy cô là kẻ trộm, đề phòng cô.
Thần Quang đứng ngồi không yên, cô ngồi ngay ngắn lại: "Tôi thật sự chỉ tùy tiện nhìn một chút... Tôi..."
Cô vậy mà chột dạ nuốt nước bọt: "Tôi, tôi..."
Cô không dám nói cảm thấy anh giống như một con sói hoang, sợ anh tức giận.
Tiêu Cửu Phong thấy cô như vậy, mặt liền trâm xuống, vẻ mặt không vui, trên mặt đều tản ra lãnh ý lạnh thấu xương.
Anh nhìn cô một cách nghiêm túc: "Thần Quang, nhất định phải ghi nhớ một điều."
Thần Quang nơm nớp lo sợ: "Anh, anh nói đi."
Tiêu Cửu Phong: "Sau này, ít tiếp xúc với Ninh Quế Hoa, biết không?"
Anh luôn cảm thấy, hôm nay ni cô nhỏ không thích hợp, ánh mắt kia vẫn nhìn về những nơi không nên nhìn, nhìn đến mức nơi đó của anh cũng không được tự nhiên rồi.
Chú thích:
(*)Âm tình bất định: Câu này có nghĩa tương đương với câu "nắng mưa thất thường" trong tiếng Việt, ý chỉ một việc không theo quy luật. Cụm từ này để chỉ thời tiết hoặc tính cách.
Bạn cần đăng nhập để bình luận