Cô Vợ Ngọt Ngào Ở Thập Niên 70

Chương 161

Chương 161Chương 161
Anh nheo mắt lại và nhìn cô: "Anh đã nói từ trước rồi, em có thể tự mình lựa chọn."
Thần Quang: "Nhưng em muốn kết hôn với ai thì đối với anh cũng không quan trọng có phải không? Anh căn bản không thèm để ý có phải không? Cho dù em ở lại bên cạnh anh, hoặc kết hôn với một ai đó thì đối với anh đều như nhau có đúng không?”
Khi nói những lời này, đôi mắt của cô đã ướt đẫm, cô cắn chặt môi, ngẩng mặt lên, không để cho nước mắt rơi xuống.
Tiêu Cửu Phong đương nhiên là để ý.
Đôi môi của cô đang run rẩy, trong ánh mắt của cô là sự yếu đuối và uất ức, cô đứng đó như một đứa trẻ không hiểu bất cứ điều gi dùng đôi mắt lên án mà nhìn anh, như thể anh là một kẻ tội ác tày trời.
Cô vẫn luôn làm như thế này với anh.
Tiêu Cửu Phong cũng không phải là một người quá có lòng trắc ẩn, anh cũng không có hứng thú giúp người khác nuôi vợ từ nhỏ, nhưng vì sao vẫn để ý đến cô như vậy, vì sao lại nhiều lần dung túng cho cô? Bởi vì lúc anh nhìn thấy cô như vậy thì sẽ mềm lòng.
Anh vẫn cảm thấy tâm tư của cô gái nhỏ này trong suốt và sáng rõ, chỉ cần anh liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu được.
Nhưng mà bây giờ anh lại không thể nhìn rõ được.
Anh im lặng mím môi, một lúc sau đó mới nói: "Thần Quang à, trước kia anh vẫn luôn xem em như một đứa trẻ, bởi vì em chưa trưởng thành, em cái gì cũng không hiểu, nhưng bây giờ em đã mười tám tuổi, em đã đủ lớn, em cũng có suy nghĩ của riêng mình, vì vậy anh sẽ coi em như một người lớn, và để thảo luận về vấn đề này với em một cách nghiêm túc có được không?”
Đây là cái giọng điệu lạ lẫm và xa cách như thế, cái này khiến cho tim Thần Quang cảm thấy lạnh lo.
Anh Cửu Phong của cô không phải như vậy, trước kia anh sẽ không nói chuyện với cô như vậy.
Cô nhìn thấy Tiêu Cửu Phong cư xử như thế, Thần Quang lại vô tình nhớ tới sư thái.
Sư thái vào một buổi sáng đột nhiên không thấy nữa, đó là một buổi sáng giống như bình thường, rất bình thản không có gì khác lạ, không có bất kỳ điều gì khác thường.
Nhưng bà chính là đã biến mất như vậy, dù thế nào cũng không thể tìm thấy được.
Sư tỷ nói sư thái xuống dưới chân núi tìm đàn ông, còn kể rằng sư thái trước kia có một người tình nhân là bọn cướp đường, sư thái lúc còn trẻ đã từng sinh cho tên cướp đường kia một đứa bé. Các cô ay thậm chí còn nói là có lẽ Thần Quang chính là đứa bé do sư thái sinh ra, nếu không thì sao sư thái lại thương cô như vậy.
Thần Quang không biết sư thái đi đâu, càng không biết vì sao sư thái biến mất.
Nhưng mà cô nhớ rõ đêm trước khi sư thái rời đi đã từng gọi cô tới, bảo cô chép kinh thư.
Cô hỏi sao lại đột nhiên muốn sao chép, sư thái trả lời rằng cô không cần hỏi, cứ việc nghe lời mà chép đi.
Cô không thể làm gì khác hơn là ngồi ở chỗ đó chép kinh sách.
Sư thái cứ ngồi ở một bên nhìn cô sao chép, chép đến khuya mới để cho cô trở về.
Sau khi không thấy sư thái đâu nữa, cô không ngừng hồi tưởng lại đêm đó, dưới ánh đèn dầu sư thái nhìn chằm chằm vào cô.
Ánh mắt của cô vẫn luôn nhìn Kinh Thư, cũng không có nhìn sư thái một chút nào, rốt cuộc là sư thái dùng ánh mắt như thế nào để chăm chú nhìn cô.
Hôm nay nhìn Tiêu Cửu Phong như vậy, cô thậm chí nhịn không được mà nghĩ, có phải năm đó sư thái rời đi cũng là giống như này hay không?
Cô nhẹ nhàng gật đầu: "Vâng anh nói đi."
Tiêu Cửu Phong: "Suy nghĩ của anh và rất nhiều người ở đây có thể không giống nhau, khi anh cõng em trở về, anh nhìn em thì cảm thấy em còn rất nhỏ, anh đã hỏi em, lúc ấy em cũng chưa tới mười tám tuổi cho nên anh cho em lựa chọn."
Thần Quang nhẹ nhàng gật đầu.
Tiêu Cửu Phong: "Cái lựa chọn này thì kỳ thật là tự do của em, em muốn thế nào cũng được."
Lông mi của Thần Quang khẽ run rẩy.
Tiêu Cửu Phong: "Về phần anh nghĩ như thế nào thì em cũng không cần phải cân nhắc."
Thần Quang thở sâu rồi gật đầu: "Em hiểu rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận