Cô Vợ Ngọt Ngào Ở Thập Niên 70
Chương 192
Chương 192Chương 192
Thần Quang: "Vậy anh nói rõ ràng với em di vừa rồi là ai đến đây vậy hả? Cô ta chui vào lều của anh chưa? Anh làm gì với cô ta rồi hả?"
Tiêu Cửu Phong cắn răng: "Anh nói là không làm øì rồi mà, em có tin anh không?"
Thần Quang ngẫm lại: "Em cũng không biết nữa!”
Tiêu Cửu Phong vừa buồn cười vừa tức giận: "Được thôi, anh có nói nữa thì em cũng chẳng tin, vậy không bằng em hãy tự kiểm tra äi."
Rốt cuộc tính tình Thần Quang vẫn rất đơn thuần: "Kiểm tra kiểu gì đây?"
Khát vọng dưới đáy mắt Tiêu Cửu Phong càng đậm hơn cả bóng đêm, âm thanh cũng trở nên trầm thấp khàn khàn như gió từ trong núi Thập Ngưu thổi đến: "Đương nhiên là dùng cơ thể của em để kiểm tra rồi."
Tiêu Cửu Phong vừa mới dứt lời, Thân Quang cũng không kịp phản ứng thì cô đã bị anh bồng lên rồi.
Thần Quang cảm thấy giống như chính mình đang gặp phải sói đói trong núi, bị thuần thục rồi tha vào trong động, sau đó liền bắt đầu bị xơi tái.
Phía dưới là lớp lúa mì đã được cán thô ráp và chiếc chiếu được đan từ rơm rạ đang cọ xát làn da mềm mại của cô, mặt trên trải tấm chăn vải thô buổi sáng hôm nay cô mang từ trong nhà tới, mang theo cảm giác mát mẻ trong bóng đêm, hết thảy đều đơn sơ thô ráp như vậy, thậm chí cô còn cảm thấy đau và lạnh.
Nhưng cô lại thích kiểu đó.
Vừa lạnh vừa đau nhưng mà bởi vì có anh, anh chính là một ngọn lửa trong đêm tối này, hoàn toàn có thể khiến cô hóa thân thành lửa, nóng bỏng đến mức đốt cháy tất cả mọi thứ.
Thần Quang như ngọn cỏ kiên cường, thân hình cô rất dẻo dai, bám chặt núi xanh chẳng buông ra, va đập ngàn muôn vẫn cứng chắc(*).
[Chú thích: (*) Trích bài thơ Trúc thạch của Trịnh Tiếp, bản dịch của Thiên Thanh. ]
Thật lâu sau...
"Em có thấy đau không?" Giọng nói của người đàn ông khàn khàn hỏi.
"Có một chút." Giọng nói của phụ nữ mang theo chút vẻ yếu ớt và mỏi mệt.
"Có lạnh không?”
"Không lạnh."
"Thế có thích không?"
"Thích lắm ạ."
"Em còn muốn nữa sao?"
"Đừng mà..."
"Sao vậy, không muốn nữa hả?" "Nếu không..."
"Nếu không gì?"
Âm thanh ngượng ngùng của Thần Quang giống mầm cỏ chưa nẩy mầm: "Nếu không mình thử đến ruộng cao lương đi..."
Tiêu Cửu Phong ngớ ra, cúi đầu nhìn chằm chằm người phụ nữ trong lòng.
Khuôn mặt người phụ nữ mềm mại, ửng đỏ như ánh nắng chiều, sắc hồng trên đôi má lan rộng.
Tính cách cô rụt rè, nhỏ bé yếu ớt và kiều mị, bình thường lúc nhìn người khác đều mang theo vẻ e thẹn, nhưng hiện tại vậy mà cô còn thấy chưa đủ, lại còn nói thẳng muốn đến ruộng cao lương để tiếp tục.
Phụ nữ bình thường phỏng chừng có đánh chết cũng không dám nói lời này.
Anh bồng cô lên rồi từ trong túp lều đi ra, vừa xoay người chui vào trong ruộng cao lương.
Khi bông cao lương trong ruộng cao lương rung lay mạnh mẽ, Tiêu Cửu Phong khàn khàn thét lên một câu: "Em cũng thật..."
Vương Thúy Hồng đi rồi nhưng lại quay lại, bởi vì cô ta chợt nhớ tới một câu nên muốn nói cho Tiêu Cửu Phong nghe.
Khi Tiêu Cửu Phong cự tuyệt cô ta, cô ta cảm thấy mình đã đi đến đường cùng, không biết phải làm sao bây giỜ. Cô ta không thể làm được chuyện sống cả đời với Trần Thiết Xuyên, đối mặt với một người đàn ông như vậy, cô ta hoàn toàn trở thành một người phụ nữ nông thôn, làm sao cô ta có thể chấp nhận điều này được đây?
Vương Thuý Hồng không thể nào chấp nhận nổi, vì không thể chấp nhận được nên cô ta chỉ hận không thể làm tất cả mọi thứ, làm thế nào để thoát khỏi cái vận mệnh này, vì vậy cô ta đã quay trở lại.
Sau khi quay lại, cô ta nhất định phải đi tìm Tiêu Cửu Phong.
Nhưng mà lần này, lúc cô ta đứng ở bên ngoài túp lều, Vương Thuý Hồng nghe được tiếng gì đó.
Cô ta nghe được tiếng kêu phấn khích của Tiêu Cửu Phong, đó là tiếng gầm nhẹ của người đàn ông sau khi đạt đến cực hạn, trông thật xuất thần và cuộn trào cảm hứng, cảm giác thoải mái vô cùng.
Thần Quang: "Vậy anh nói rõ ràng với em di vừa rồi là ai đến đây vậy hả? Cô ta chui vào lều của anh chưa? Anh làm gì với cô ta rồi hả?"
Tiêu Cửu Phong cắn răng: "Anh nói là không làm øì rồi mà, em có tin anh không?"
Thần Quang ngẫm lại: "Em cũng không biết nữa!”
Tiêu Cửu Phong vừa buồn cười vừa tức giận: "Được thôi, anh có nói nữa thì em cũng chẳng tin, vậy không bằng em hãy tự kiểm tra äi."
Rốt cuộc tính tình Thần Quang vẫn rất đơn thuần: "Kiểm tra kiểu gì đây?"
Khát vọng dưới đáy mắt Tiêu Cửu Phong càng đậm hơn cả bóng đêm, âm thanh cũng trở nên trầm thấp khàn khàn như gió từ trong núi Thập Ngưu thổi đến: "Đương nhiên là dùng cơ thể của em để kiểm tra rồi."
Tiêu Cửu Phong vừa mới dứt lời, Thân Quang cũng không kịp phản ứng thì cô đã bị anh bồng lên rồi.
Thần Quang cảm thấy giống như chính mình đang gặp phải sói đói trong núi, bị thuần thục rồi tha vào trong động, sau đó liền bắt đầu bị xơi tái.
Phía dưới là lớp lúa mì đã được cán thô ráp và chiếc chiếu được đan từ rơm rạ đang cọ xát làn da mềm mại của cô, mặt trên trải tấm chăn vải thô buổi sáng hôm nay cô mang từ trong nhà tới, mang theo cảm giác mát mẻ trong bóng đêm, hết thảy đều đơn sơ thô ráp như vậy, thậm chí cô còn cảm thấy đau và lạnh.
Nhưng cô lại thích kiểu đó.
Vừa lạnh vừa đau nhưng mà bởi vì có anh, anh chính là một ngọn lửa trong đêm tối này, hoàn toàn có thể khiến cô hóa thân thành lửa, nóng bỏng đến mức đốt cháy tất cả mọi thứ.
Thần Quang như ngọn cỏ kiên cường, thân hình cô rất dẻo dai, bám chặt núi xanh chẳng buông ra, va đập ngàn muôn vẫn cứng chắc(*).
[Chú thích: (*) Trích bài thơ Trúc thạch của Trịnh Tiếp, bản dịch của Thiên Thanh. ]
Thật lâu sau...
"Em có thấy đau không?" Giọng nói của người đàn ông khàn khàn hỏi.
"Có một chút." Giọng nói của phụ nữ mang theo chút vẻ yếu ớt và mỏi mệt.
"Có lạnh không?”
"Không lạnh."
"Thế có thích không?"
"Thích lắm ạ."
"Em còn muốn nữa sao?"
"Đừng mà..."
"Sao vậy, không muốn nữa hả?" "Nếu không..."
"Nếu không gì?"
Âm thanh ngượng ngùng của Thần Quang giống mầm cỏ chưa nẩy mầm: "Nếu không mình thử đến ruộng cao lương đi..."
Tiêu Cửu Phong ngớ ra, cúi đầu nhìn chằm chằm người phụ nữ trong lòng.
Khuôn mặt người phụ nữ mềm mại, ửng đỏ như ánh nắng chiều, sắc hồng trên đôi má lan rộng.
Tính cách cô rụt rè, nhỏ bé yếu ớt và kiều mị, bình thường lúc nhìn người khác đều mang theo vẻ e thẹn, nhưng hiện tại vậy mà cô còn thấy chưa đủ, lại còn nói thẳng muốn đến ruộng cao lương để tiếp tục.
Phụ nữ bình thường phỏng chừng có đánh chết cũng không dám nói lời này.
Anh bồng cô lên rồi từ trong túp lều đi ra, vừa xoay người chui vào trong ruộng cao lương.
Khi bông cao lương trong ruộng cao lương rung lay mạnh mẽ, Tiêu Cửu Phong khàn khàn thét lên một câu: "Em cũng thật..."
Vương Thúy Hồng đi rồi nhưng lại quay lại, bởi vì cô ta chợt nhớ tới một câu nên muốn nói cho Tiêu Cửu Phong nghe.
Khi Tiêu Cửu Phong cự tuyệt cô ta, cô ta cảm thấy mình đã đi đến đường cùng, không biết phải làm sao bây giỜ. Cô ta không thể làm được chuyện sống cả đời với Trần Thiết Xuyên, đối mặt với một người đàn ông như vậy, cô ta hoàn toàn trở thành một người phụ nữ nông thôn, làm sao cô ta có thể chấp nhận điều này được đây?
Vương Thuý Hồng không thể nào chấp nhận nổi, vì không thể chấp nhận được nên cô ta chỉ hận không thể làm tất cả mọi thứ, làm thế nào để thoát khỏi cái vận mệnh này, vì vậy cô ta đã quay trở lại.
Sau khi quay lại, cô ta nhất định phải đi tìm Tiêu Cửu Phong.
Nhưng mà lần này, lúc cô ta đứng ở bên ngoài túp lều, Vương Thuý Hồng nghe được tiếng gì đó.
Cô ta nghe được tiếng kêu phấn khích của Tiêu Cửu Phong, đó là tiếng gầm nhẹ của người đàn ông sau khi đạt đến cực hạn, trông thật xuất thần và cuộn trào cảm hứng, cảm giác thoải mái vô cùng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận