Cô Vợ Ngọt Ngào Ở Thập Niên 70

Chương 168

Chương 168Chương 168
Cô nghiêng đầu suy nghĩ một chút, sau đó liền cúi đầu, không chút khách khí mà dứt khoát cắn lên vai anh.
Bả vai này thực cứng rắn, nhưng răng của Thần Quang cũng sắc không kém, cô ra sức dùng răng cắn thật mạnh.
Tiêu Cửu Phong không nói gì, ngay cả động đậy cũng không hề động đậy lấy một chút, anh để mặc cho cô cắn.
Anh thậm chí còn thả lỏng bả vai, nhưng vai anh vẫn rất cứng rắn khiến cho hàm răng của cô chảy máu.
Hàm răng ngay ngắn như con thú nhỏ cứ cắn lấy anh, tuy không quá đau nhưng ngược lại lại khiến anh nhớ tới trước đó anh đã đạt được thoả mãn trên người cô.
Tuổi cô còn nhỏ, cùng với cơ thể nhỏ bé và yếu ớt như đóa hoa mùa thu này, vậy mà lại khiến anh phải phóng túng cả một đêm.
Cô còn dẻo dai hơn anh nghĩ, càng có thể chấp nhận và chịu đựng.
Trong khi cô vẫn còn dùng hàm răng và đầu lưỡi cắn và quấn lấy bờ vai anh, anh liền từ từ cảm nhận được loại cảm giác đó nảy lên.
Anh nhịn không được nữa mà vòng tay qua người cô, nghiến răng nghiến lợi nói bên tai cô một câu: "Em đang cố ý đúng không? Còn muốn khiến anh...
Anh dừng lại một chút, ghé vào bên tai cô, với âm lượng chỉ cô có thể nghe được mà phát ra một chữ cuối cùng.
Giọng nói của anh rất nhỏ và khàn khàn, câu nói thô bạo tựa hồ như cơn gió nhẹ, lọt vào trong tai cô.
Thần Quang nghe được từ kia liền ửng hồng từ gò má đến cái cổ trắng tuyết, cả cơ thể đều nhiễm một màu hồng đào nhàn nhạt đẹp đến động lòng người.
Trước kia cô cũng không biết, chỉ cho rằng đó là lời mắng chửi người, nhưng hiện tại cô đã trải qua cả đêm, trải nghiệm được một số việc, cô hiểu được từ này là có ý gì rồi.
Cô ngượng ngùng cắn môi, trong đôi mắt trong suốt có lẫn một vài giọt nước mắt động lòng anh, thậm chí trong lòng còn nổi lên một loại tư vị nói không nên lời.
Nhưng đến cùng vẫn là sợ đau, sợ lại thêm một lần nữa chết đi sống lại, cô đã bị giày vò hơn nửa đêm rồi.
Cô cảm thấy bản thân như thể sắp chết, lần này là thật sự chết rồi.
Cô không dám hé răng mà cứ cắn môi như vậy, chỉ dám ôm chặt bờ vai rắn chắc của anh.
Tiêu Cửu Phong đương nhiên biết cô đã mệt muốn chết, anh cũng chỉ trêu cô mà thôi.
Làm sao có thể nỡ giày vò tiếp được.
Anh nhè nhẹ vỗ sau lưng cô, trấn an cô một chút, tựa như vỗ một con mèo con đang cuộn mình.
"Anh Cửu Phong.." Thân Quang cảm thấy như vậy thật thoải mái, cô thả lỏng cơ thể ra, cô cảm thấy bản thân như một vật nhỏ bé được anh cưng chiều, không bao giờ sợ gió, sợ mưa hay là sợ bị vứt bỏ nữa.
Cho dù nước lũ có ngập trời như thế thì cô cũng có thể nép trong lòng anh, một đời an ổn như vậy là đủ.
"Hả?" Giọng nói của người đàn ông ở trong bóng đêm này nghe càng ôn nhu khàn khàn.
"Lúc trước vì sao anh không cần em làm vợ anh thế?" Thần Quang rốt cục cũng quyết định hỏi cho ra vấn đề này, chuyện này với cô mà nói là rất quan trọng.
Tiêu Cửu Phong nghe cô nói như thế thì có hơi hơi nhíu mày.
Kỳ thực thời điểm cô rưng rưng bổ nhào vào người anh, anh đã biết lựa chọn của anh là gì rồi, cũng biết rằng chính mình nghĩ sai rồi.
Bản thân tự cho là đúng mà cho cô lựa chọn, muốn cho cô tự do lựa chọn, cũng muốn định nghĩa lại quan hệ giữa bọn họ, không phải vì mù cưới câm gả, cũng không phải vì anh có thể cho cô ăn cơm no, anh hi vọng cô luôn ở bên cạnh anh, chỉ vì anh là anh mà thôi.
Chẳng sợ anh là người kiêu ngạo lạnh lùng như đời trước kia, chẳng sợ vật chất thiếu thốn ở niên đại, anh vẫn hi vọng cô sẽ chỉ lựa chọn một mình anh.
Vì sao trước kia lại không thèm để ý đến những điều này, nhưng hiện tại lại để ý?
Tiêu Cửu Phong ngay trong cơn động đất rung núi vừa rồi, anh cũng chậm rãi hiểu ra được đáp án.
Bạn cần đăng nhập để bình luận