Cô Vợ Ngọt Ngào Ở Thập Niên 70

Chương 170

Chương 170Chương 170
Thần Quang có chút xấu hổ, nằm úp sấp lên đầu giường, khuôn mặt đỏ bừng, không hề hé răng, ánh mắt nhìn bên kia giường.
Tiêu Cửu Phong bưng bát đến: "Em hãy ăn cơm trước đi."
Thần Quang vẫn hơi ngượng ngùng, hừ hừ một tiếng, gục tại chỗ không động đậy.
Tiêu Cửu Phong cười nhẹ: "Muốn anh đút cho em ư?"
Mặt Thần Quang càng đỏ thêm: "Em không có ý đó."
Nhưng Tiêu Cửu Phong đã múc một muỗng rồi đút cho Thần Quang.
Thần Quang không cách nào để trốn tránh, chỉ có thể ngồi ngoan ngoãn mà ăn, bên trong dĩ nhiên là cơm thơm ngon mềm dẻo, hơn nữa là gạo trắng, trong gạo trắng hình như còn bỏ thêm cái gì, thơm ngát dễ ăn vô cùng, Thần Quang nhất thời ăn ngấu nghiến không ngớt.
Tiêu Cửu Phong thấy cô gái nhỏ mở to đôi mắt sáng trong, tha thiết trông mong mà nhìn mình, anh biết cô thích ăn, liền dùng thìa múc thêm rồi tiếp tục tự tay đút cho cô ăn.
Cứ ăn như vậy khoảng chừng được nửa chén, Thần Quang có chút thỏa mãn: "Đồ ăn ngon thật đó, đây là cái gì vậy anh? Anh lấy ở đâu ra thế?" Tiêu Cửu Phong: "Em ăn ngon là được rồi, cần gì phải hỏi nhiều như vậy chứ."
Thần Quang: "Vâng ạ."
Cô vẫn cảm thấy anh Cửu Phong thần bí, luôn có tâm tình rất tốt, nhưng mà anh không cho hỏi, cô cũng không hỏi, cô ngoan ngoãn nằm đó hưởng thụ là tốt rồi.
Tiêu Cửu Phong cầm chén lên rồi tiếp tục đút cô ăn.
Thần Quang: "Anh Cửu Phong, anh ăn rồi hả?"
Thần Quang: "Ngon quá đi, đây là món cháo ngon nhất mà em từng được ăn đó!"
Thần Quang: "Anh Cửu Phong, làm sao anh có thể tài giỏi như vậy hả?"
Thần Quang: "Anh Cửu Phong, em cảm thấy em thật là một người may mắn!"
Cái miệng nhỏ nhắn của Thần Quang vừa ăn cháo, vừa lải nhải không ngừng, Tiêu Cửu Phong cũng không nói chuyện mà chuyên tâm đút cho cô.
Lúc ăn xong một bát cháo, Thần Quang thoải mái nằm đó, sờ bụng nhỏ của mình: "Cái bụng này đã được ăn no rồi!"
Ánh mặt trời chiếu vào, cô lười nhác híp mắt: "Cuộc sống như vậy thật là tốt mà!"
Nhưng đúng lúc này, anh vội bỏ dép ra rồi trèo lên giường, ánh mắt cô bị chặn lại.
Thần Quang: "Anh Cửu Phong à." Ánh mắt Tiêu Cửu Phong ngược với ánh mặt trời lại còn vừa sâu vừa tối: "Em đã ăn đồ ăn anh đút rồi, vậy thì hiện tại cũng nên để cho anh ăn no một chút rồi."
Thần Quang nhất thời mở to hai mắt nhìn chằm chằm vào anh.
Thần Quang vốn muốn bỏ chạy, kết quả bị Tiêu Cửu Phong một bước cưỡng chế lên giường, một phen bắt lấy giống như muốn bắt cá chạch, cuối cùng Tiêu Cửu Phong đứng dưới giường bận rộn, lại giày vò cô một trận rồi mới tính dừng lại.
Đợi đến hết thảy xung quanh đều yên tĩnh, mắt thấy mặt trời đã vê phía tây rồi lúc này mới chịu thôi.
Thần Quang mệt đến mức mí mắt cụp lên xuống, cô nắm chặt vạt áo của Tiêu Cửu Phong, cứ như vậy mà ngủ thiếp đi.
Tiêu Cửu Phong nhìn cô gái nhỏ trong lòng, tuy rằng trước đó la hét khóc thảm thiết vì anh, nhưng bây giờ lại ngủ thiếp đi, vẫn vô thức nắm lấy anh không buông.
Nhất thời không khỏi nổi lên từng cơn nóng giận trong lồng ngực, cúi đầu chăm chú nhìn hai gò má trắng nõn của cô, một lúc lâu lại cúi đầu hôn lên trán cô, sau đó hôn mũi, hôn gò má, cuối cùng là nhẹ nhàng hôn lên trên môi cô.
***************%
Lúc Thần Quang tỉnh lại thì trời đã gần tối, trừ khi xuống giường đi nhà vệ sinh ra, những lúc khác căn bản đều ở trên giường.
Ngay cả mỗi khi bước xuống giường, trên đường đi đến nhà vệ sinh, chính cô cũng cảm thấy tư thế bước đi của mình có chút kỳ quái, xiêu vẹo như cây nhỏ bị gió thổi.
Lúc cô đi như vậy thì liền nhớ đến một số chuyện ở trên giường của mình và Tiêu Cửu Phong, kỳ thực lúc đó cô cũng không cảm thấy rất đau, ngược lại trong lòng còn thích đến nỗi siết chặt lấy anh, cô lại không nghĩ tới hậu quả sau đó lại như thế này.
Chính vào lúc nghĩ như vậy, cô ngẩng đầu lên, chỉ nhìn thấy được trước mắt là Tiêu Cửu Phong đang chăm chú nhìn mình, trong ánh mắt đó phẳng phất cháy sáng ngọn lửa u tối.
Bạn cần đăng nhập để bình luận