Cô Vợ Ngọt Ngào Ở Thập Niên 70
Chương 230
Chương 230Chương 230
Tất cả mấy thứ này có thể đi đến ngân hàng để lấy hoặc là đi đến bưu điện!
Cho nên hiện tại cô vừa nhìn thấy Tiêu Cửu Phong muốn đi ngân hàng, đi bưu điện, hai mắt liền sáng lên.
Tiêu Cửu Phong quay đầu lại, nhìn ánh sáng phát ra từ cặp mắt trong suốt của cô vợ nhỏ nhà mình, bật cười: "Em muốn đi ngân hàng lấy tiền sao?”
Thần Quang hồi tưởng lại mì sợi vừa ăn xong, thật thơm quá đi, mà những thứ này đều phải dựa vào lương phiếu và tiền mới có thể có.
Cô gật đầu: "Đúng vậy, chúng ta có đi lấy không ạ”
Tiêu Cửu Phong lại không nói gì, cười kéo tay cô: "Đi theo anh."
Thần Quang đi theo Tiêu Cửu Phong, ai biết Tiêu Cửu Phong mang theo cô đi tới một chỗ, cũng không phải bưu điện, cũng không phải ngân hàng, mà là một cái sân, bên ngoài sân treo một cái bảng gỗ trắng, trên đó viết một hàng chữ: Chính quyền nhân dân huyện Thanh Thủy.
Thần Quang: "Anh Cửu Phong, chúng ta tới nơi này làm gì vậy?"
Tiêu Cửu Phong: "Cứ đi theo anh, em đừng nói chuyện." Thần Quang: "Vâng..."
Sau khi đi vào, có người gác cửa hỏi bọn họ muốn làm gì, Tiêu Cửu Phong trực tiếp nói muốn tìm huyện trưởng Vương nơi này, người ta bảo anh đăng ký, sau khi đăng ký, đi vào gọi một tiếng, một lát sau thì người ta nói để cho anh đi vào.
Vừa bước vào đã có một người mặc trang phục Tôn Trung Sơn chạy ra.
Khi Thần Quang đi công xã gặp được loại trang phục Tôn Trung Sơn này, cô cảm thấy đó đều là người làm quan.
Nhưng mà người làm quan này lại bày ra vẻ mặt nhiệt tình, đi tới đây gặp Tiêu Cửu Phong, dáng vẻ rất quen thuộc với Tiêu Cửu Phong, dùng sức bắt tay.
Thần Quang từ bên cạnh nghe, ước chừng nghe ra, Tiêu Cửu Phong và người này rất quen thuộc, giống như trước kia từng ở cùng một chỗ làm lính, hơn nữa người ta trong lúc nói chuyện còn rất kính trọng Tiêu Cửu Phong.
Trong lúc nói chuyện, người nọ nhìn về phía Thần Quang đứng bên cạnh: "Đây là..."
Tiêu Cửu Phong trịnh trọng giới thiệu với người nọ: "Đây là vợ tôi."
Người đàn ông nọ hiển nhiên là có chút bất ngờ: "Anh à, anh đã kết hôn rồi sao?"
Tiêu Cửu Phong: "Đúng vậy, tôi kết hôn hơn một năm rồi." Vẻ mặt của người nọ có chút kỳ quái: "Thì ra anh cứ như vậy mà kết hôn."
Nói xong rồi đưa mắt nhìn Thần Quang, cười vươn tay, xem ra là muốn bắt tay với Thần Quang.
Cái chuyện bắt tay này đối với Thần Quang mà nói là một chuyện xa lạ.
Khi cô đến công xã với tư cách là giáo viên của trường, người ta sẽ bắt tay nhau, nhưng tất cả đều là đàn ông và đàn ông bắt tay, những người khác nhìn thấy cô là phụ nữ thì sẽ không bắt tay với cô.
Nhưng bây giờ người đàn ông này muốn bắt tay VỚI CÔ.
Thần Quang do dự một chút, nhưng vẫn vươn tay bắt tay với người ta.
Cảm giác này cũng rất kỳ quái.
Người nọ nhìn Thần Quang một chút rồi lại nhìn Tiêu Cửu Phong, hiển nhiên vẫn cảm thấy kỳ quái, nhưng mà rốt cuộc vẫn cười nói: "Đi thôi, Cửu Phong à, mau đi vào nói chuyện đi."
Thần Quang đi theo người nọ cùng Tiêu Cửu Phong đi vào, người nọ hiển nhiên là có chuyện muốn nói với Tiêu Cửu Phong, dùng ánh mắt ra hiệu.
Tiêu Cửu Phong liền nói với Thần Quang: "Em ở chỗ này chờ một chút nhé."
Thần Quang vội vàng gật đầu, cô nhìn ra, bọn họ khẳng định là có chuyện quan trọng muốn nói, cô không thích hợp de nghe, cô cũng không muốn nghe.
Vì vậy, bọn họ bước vào một phòng hội nghị, còn cô thì ngồi chờ ở căn phòng bên cạnh, có một người đàn ông mặc cùng một loại trang phục Tôn Trung Sơn, đeo kính, trong túi áo còn để một cây bút, vừa nhìn đã biết là người có văn hóa đi đến đây.
Hắn tới đưa cho Thần Quang một chén trà, Thần Quang vội vàng cảm ơn người ta.
Hai người khó tránh khỏi tán gẫu vài câu, Thần Quang nghe ý tứ của hắn, người đàn ông vừa rồi đi với Tiêu Cửu Phong tên là Vương Kiến Nghiệp, là huyện trưởng nơi này, mấy năm trước xuất ngũ trở về.
Tất cả mấy thứ này có thể đi đến ngân hàng để lấy hoặc là đi đến bưu điện!
Cho nên hiện tại cô vừa nhìn thấy Tiêu Cửu Phong muốn đi ngân hàng, đi bưu điện, hai mắt liền sáng lên.
Tiêu Cửu Phong quay đầu lại, nhìn ánh sáng phát ra từ cặp mắt trong suốt của cô vợ nhỏ nhà mình, bật cười: "Em muốn đi ngân hàng lấy tiền sao?”
Thần Quang hồi tưởng lại mì sợi vừa ăn xong, thật thơm quá đi, mà những thứ này đều phải dựa vào lương phiếu và tiền mới có thể có.
Cô gật đầu: "Đúng vậy, chúng ta có đi lấy không ạ”
Tiêu Cửu Phong lại không nói gì, cười kéo tay cô: "Đi theo anh."
Thần Quang đi theo Tiêu Cửu Phong, ai biết Tiêu Cửu Phong mang theo cô đi tới một chỗ, cũng không phải bưu điện, cũng không phải ngân hàng, mà là một cái sân, bên ngoài sân treo một cái bảng gỗ trắng, trên đó viết một hàng chữ: Chính quyền nhân dân huyện Thanh Thủy.
Thần Quang: "Anh Cửu Phong, chúng ta tới nơi này làm gì vậy?"
Tiêu Cửu Phong: "Cứ đi theo anh, em đừng nói chuyện." Thần Quang: "Vâng..."
Sau khi đi vào, có người gác cửa hỏi bọn họ muốn làm gì, Tiêu Cửu Phong trực tiếp nói muốn tìm huyện trưởng Vương nơi này, người ta bảo anh đăng ký, sau khi đăng ký, đi vào gọi một tiếng, một lát sau thì người ta nói để cho anh đi vào.
Vừa bước vào đã có một người mặc trang phục Tôn Trung Sơn chạy ra.
Khi Thần Quang đi công xã gặp được loại trang phục Tôn Trung Sơn này, cô cảm thấy đó đều là người làm quan.
Nhưng mà người làm quan này lại bày ra vẻ mặt nhiệt tình, đi tới đây gặp Tiêu Cửu Phong, dáng vẻ rất quen thuộc với Tiêu Cửu Phong, dùng sức bắt tay.
Thần Quang từ bên cạnh nghe, ước chừng nghe ra, Tiêu Cửu Phong và người này rất quen thuộc, giống như trước kia từng ở cùng một chỗ làm lính, hơn nữa người ta trong lúc nói chuyện còn rất kính trọng Tiêu Cửu Phong.
Trong lúc nói chuyện, người nọ nhìn về phía Thần Quang đứng bên cạnh: "Đây là..."
Tiêu Cửu Phong trịnh trọng giới thiệu với người nọ: "Đây là vợ tôi."
Người đàn ông nọ hiển nhiên là có chút bất ngờ: "Anh à, anh đã kết hôn rồi sao?"
Tiêu Cửu Phong: "Đúng vậy, tôi kết hôn hơn một năm rồi." Vẻ mặt của người nọ có chút kỳ quái: "Thì ra anh cứ như vậy mà kết hôn."
Nói xong rồi đưa mắt nhìn Thần Quang, cười vươn tay, xem ra là muốn bắt tay với Thần Quang.
Cái chuyện bắt tay này đối với Thần Quang mà nói là một chuyện xa lạ.
Khi cô đến công xã với tư cách là giáo viên của trường, người ta sẽ bắt tay nhau, nhưng tất cả đều là đàn ông và đàn ông bắt tay, những người khác nhìn thấy cô là phụ nữ thì sẽ không bắt tay với cô.
Nhưng bây giờ người đàn ông này muốn bắt tay VỚI CÔ.
Thần Quang do dự một chút, nhưng vẫn vươn tay bắt tay với người ta.
Cảm giác này cũng rất kỳ quái.
Người nọ nhìn Thần Quang một chút rồi lại nhìn Tiêu Cửu Phong, hiển nhiên vẫn cảm thấy kỳ quái, nhưng mà rốt cuộc vẫn cười nói: "Đi thôi, Cửu Phong à, mau đi vào nói chuyện đi."
Thần Quang đi theo người nọ cùng Tiêu Cửu Phong đi vào, người nọ hiển nhiên là có chuyện muốn nói với Tiêu Cửu Phong, dùng ánh mắt ra hiệu.
Tiêu Cửu Phong liền nói với Thần Quang: "Em ở chỗ này chờ một chút nhé."
Thần Quang vội vàng gật đầu, cô nhìn ra, bọn họ khẳng định là có chuyện quan trọng muốn nói, cô không thích hợp de nghe, cô cũng không muốn nghe.
Vì vậy, bọn họ bước vào một phòng hội nghị, còn cô thì ngồi chờ ở căn phòng bên cạnh, có một người đàn ông mặc cùng một loại trang phục Tôn Trung Sơn, đeo kính, trong túi áo còn để một cây bút, vừa nhìn đã biết là người có văn hóa đi đến đây.
Hắn tới đưa cho Thần Quang một chén trà, Thần Quang vội vàng cảm ơn người ta.
Hai người khó tránh khỏi tán gẫu vài câu, Thần Quang nghe ý tứ của hắn, người đàn ông vừa rồi đi với Tiêu Cửu Phong tên là Vương Kiến Nghiệp, là huyện trưởng nơi này, mấy năm trước xuất ngũ trở về.
Bạn cần đăng nhập để bình luận