Cô Vợ Ngọt Ngào Ở Thập Niên 70
Chuong 277: Phien Ngoai 30
Chuong 277: Phien Ngoai 30Chuong 277: Phien Ngoai 30
Ai biết đúng lúc này, cô lại khe thở dài một hơi, âm thanh rất mềm mại rất yêu kiều, giống như là cô gái nhỏ đang làm nũng hay là đang kháng nghị.
Tiêu Cửu Phong chỉ cảm thấy một chỗ nào đó trên người giống như đột nhiên cứng ngắc, một loại khát vọng xa lạ bắt đầu khởi động trong cơ thể.
Anh nhíu mày, cúi đầu nhìn cô gái nhỏ này.
Cô quả thật là đang ngủ, lông mi thon dài màu đen hơi cong lên, tạo thành một lớp bóng mờ quyến rũ dưới đôi mắt xinh đẹp, làn da dưới ánh đèn nhu hòa có vẻ mềm mại trắng như sữa.
Bởi vì ngủ thiếp đi, cánh mũi theo đó mà phập phồng lên xuống, nhìn vô cùng đáng yêu.
Nếu không phải xác nhận rằng cô đã ngủ thì anh sẽ nghi ngờ là cô đang cố ý trêu chọc anh.
Tiêu Cửu Phong lẳng lặng nhìn cô, nhìn một hồi lâu, cuối cùng anh cũng đặt cô vào tư thế thoải mái, sau đó đắp chiếc chăn mỏng đã bị tuột do tư thế vừa rồi lên cho cô một lần nữa.
Khi một lần nữa trở lại làm việc, anh hiếm khi có chút mất hồn mất vía.
Anh không biết là do số mệnh ép buộc, hay là bị quỷ ám, hoặc đây chính là cái gọi là duyên phận, dù sao thì khi cô nhìn vào anh, anh sẽ không kềm chế được mà nhượng bộ, bây giờ cô không làm gì cả, mà anh đã bị cô trêu chọc rồi.
Điều này chưa bao giờ xảy ra trước đây.
Tiêu Cửu Phong mím môi nhìn chằm chằm bản hợp đồng trước mặt, nhìn hồi lâu cũng không nhìn ra đó là bản hợp đồng gì.
Nơi mà Tiêu Cửu Phong đưa Thần Quang đến là một hòn đảo tư nhân. Có ba đến năm hòn đảo như vậy gần đó, một trong số đó là sở hữu độc quyền của Tiêu Cửu Phong, và sẽ không mở cửa cho bất kì người ngoài nào.
Sau khi Thần Quang tới, đương nhiên là vô cùng kinh ngạc, ở chỗ này chơi đùa rất vui vẻ, lướt sóng, chèo thuyền, nhặt vỏ sò, đắp cát, vẽ tranh trên bãi biển, .. dù sao thì những trò mà người lớn và trẻ con có thể chơi thì cô đều phải chơi, lại còn chơi vô cùng vui vẻ.
Tiêu Cửu Phong vốn không có hứng thú gì với những chuyện này, nhưng mà nhìn cô có hứng thú cao như vậy, nên cũng cảm thấy dường như chơi trò này cũng không tồi, thế là quyết định đi cùng cô.
Sau đó Thần Quang còn nhờ người ta chụp ảnh, chụp rất nhiều, buổi tối cô cầm những tấm ảnh kia cho anh xem.
Tiêu Cửu Phong nhìn thấy Thần Quang trong hình tươi đẹp, mềm mại, đơn thuần, ngọt ngào, cười như một con búp bê hạnh phúc, mà chính anh đứng ở bên cạnh cô, trước giờ khó mà vui vẻ như vậy mà nay lại nở nụ cười, khóe miệng hơi cong lên, trong mắt cũng hiện lên một kiểu.. nu6ng chiều?
Đây mà là anh ư?
Tiêu Cửu Phong nhịn không được nhìn thêm vài lần, đây quả thật là bản thân anh, một bản thân có chút xa lạ.
Trong lòng Tiêu Cửu Phong hơi hoảng hốt, nghĩ thầm đây chính là do số mệnh đi.
Lúc này lại nhìn về phía cô gái nhỏ giống như búp bê bên cạnh, đột nhiên cảm thấy cho dù đây là một cái bẫy được thiết kế ti mỉ, vậy thì anh cũng nguyện chấp nhận.
Anh thích Thần Quang, anh vô cùng thích cô.
"Bây giờ cô bao nhiêu tuổi?" Tiêu Cửu Phong nhìn nụ cười tươi sáng của cô gái nhỏ, sau đó lại hỏi như vậy.
"Tôi mười tám tuổi, có lẽ là mười chín, cũng có thể là hai mươi." Thần Quang cũng không rõ mình bao nhiêu tuổi.
"Rốt cuộc là bao nhiêu tuổi?" Tiêu Cửu Phong đột nhiên cảm thấy vấn đề này rất quan trọng.
"Tôi.. Không biết mà.." Thần Quang suy nghĩ một chút, vấn đề này rất quan trọng hay sao, từ trước tới nay cô chưa từng để ý tới chuyện này, tuổi tác không phải là vấn đề, dù sao cô cũng không muốn làm chủ chính mình.
Tiêu Cửu Phong nhìn dáng vẻ mê man của cô, bất đắc dĩ xoa xoa huyệt thái dương.
Anh suy nghĩ một chút, hay là cứ quên đi, cứ coi như cô mười tám tuổi là tốt rồi, qua hai năm nữa, nếu như đến lúc đó cảm giác của anh vẫn còn, mà cô lại cảm thấy không có ý kiến gì, vậy thì bọn họ có thể cân nhắc về việc chính thức phát triển mối quan hệ.
Ai biết đúng lúc này, cô lại khe thở dài một hơi, âm thanh rất mềm mại rất yêu kiều, giống như là cô gái nhỏ đang làm nũng hay là đang kháng nghị.
Tiêu Cửu Phong chỉ cảm thấy một chỗ nào đó trên người giống như đột nhiên cứng ngắc, một loại khát vọng xa lạ bắt đầu khởi động trong cơ thể.
Anh nhíu mày, cúi đầu nhìn cô gái nhỏ này.
Cô quả thật là đang ngủ, lông mi thon dài màu đen hơi cong lên, tạo thành một lớp bóng mờ quyến rũ dưới đôi mắt xinh đẹp, làn da dưới ánh đèn nhu hòa có vẻ mềm mại trắng như sữa.
Bởi vì ngủ thiếp đi, cánh mũi theo đó mà phập phồng lên xuống, nhìn vô cùng đáng yêu.
Nếu không phải xác nhận rằng cô đã ngủ thì anh sẽ nghi ngờ là cô đang cố ý trêu chọc anh.
Tiêu Cửu Phong lẳng lặng nhìn cô, nhìn một hồi lâu, cuối cùng anh cũng đặt cô vào tư thế thoải mái, sau đó đắp chiếc chăn mỏng đã bị tuột do tư thế vừa rồi lên cho cô một lần nữa.
Khi một lần nữa trở lại làm việc, anh hiếm khi có chút mất hồn mất vía.
Anh không biết là do số mệnh ép buộc, hay là bị quỷ ám, hoặc đây chính là cái gọi là duyên phận, dù sao thì khi cô nhìn vào anh, anh sẽ không kềm chế được mà nhượng bộ, bây giờ cô không làm gì cả, mà anh đã bị cô trêu chọc rồi.
Điều này chưa bao giờ xảy ra trước đây.
Tiêu Cửu Phong mím môi nhìn chằm chằm bản hợp đồng trước mặt, nhìn hồi lâu cũng không nhìn ra đó là bản hợp đồng gì.
Nơi mà Tiêu Cửu Phong đưa Thần Quang đến là một hòn đảo tư nhân. Có ba đến năm hòn đảo như vậy gần đó, một trong số đó là sở hữu độc quyền của Tiêu Cửu Phong, và sẽ không mở cửa cho bất kì người ngoài nào.
Sau khi Thần Quang tới, đương nhiên là vô cùng kinh ngạc, ở chỗ này chơi đùa rất vui vẻ, lướt sóng, chèo thuyền, nhặt vỏ sò, đắp cát, vẽ tranh trên bãi biển, .. dù sao thì những trò mà người lớn và trẻ con có thể chơi thì cô đều phải chơi, lại còn chơi vô cùng vui vẻ.
Tiêu Cửu Phong vốn không có hứng thú gì với những chuyện này, nhưng mà nhìn cô có hứng thú cao như vậy, nên cũng cảm thấy dường như chơi trò này cũng không tồi, thế là quyết định đi cùng cô.
Sau đó Thần Quang còn nhờ người ta chụp ảnh, chụp rất nhiều, buổi tối cô cầm những tấm ảnh kia cho anh xem.
Tiêu Cửu Phong nhìn thấy Thần Quang trong hình tươi đẹp, mềm mại, đơn thuần, ngọt ngào, cười như một con búp bê hạnh phúc, mà chính anh đứng ở bên cạnh cô, trước giờ khó mà vui vẻ như vậy mà nay lại nở nụ cười, khóe miệng hơi cong lên, trong mắt cũng hiện lên một kiểu.. nu6ng chiều?
Đây mà là anh ư?
Tiêu Cửu Phong nhịn không được nhìn thêm vài lần, đây quả thật là bản thân anh, một bản thân có chút xa lạ.
Trong lòng Tiêu Cửu Phong hơi hoảng hốt, nghĩ thầm đây chính là do số mệnh đi.
Lúc này lại nhìn về phía cô gái nhỏ giống như búp bê bên cạnh, đột nhiên cảm thấy cho dù đây là một cái bẫy được thiết kế ti mỉ, vậy thì anh cũng nguyện chấp nhận.
Anh thích Thần Quang, anh vô cùng thích cô.
"Bây giờ cô bao nhiêu tuổi?" Tiêu Cửu Phong nhìn nụ cười tươi sáng của cô gái nhỏ, sau đó lại hỏi như vậy.
"Tôi mười tám tuổi, có lẽ là mười chín, cũng có thể là hai mươi." Thần Quang cũng không rõ mình bao nhiêu tuổi.
"Rốt cuộc là bao nhiêu tuổi?" Tiêu Cửu Phong đột nhiên cảm thấy vấn đề này rất quan trọng.
"Tôi.. Không biết mà.." Thần Quang suy nghĩ một chút, vấn đề này rất quan trọng hay sao, từ trước tới nay cô chưa từng để ý tới chuyện này, tuổi tác không phải là vấn đề, dù sao cô cũng không muốn làm chủ chính mình.
Tiêu Cửu Phong nhìn dáng vẻ mê man của cô, bất đắc dĩ xoa xoa huyệt thái dương.
Anh suy nghĩ một chút, hay là cứ quên đi, cứ coi như cô mười tám tuổi là tốt rồi, qua hai năm nữa, nếu như đến lúc đó cảm giác của anh vẫn còn, mà cô lại cảm thấy không có ý kiến gì, vậy thì bọn họ có thể cân nhắc về việc chính thức phát triển mối quan hệ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận