Cô Vợ Ngọt Ngào Ở Thập Niên 70

Chương 167

Chương 167Chương 167
Cô vẫn còn quá đơn thuần, đơn thuần đến mức không hiểu được, mặc dù các cô gái đều có bản năng ngượng ngùng, nhưng cô bởi vì không hiểu nên mới có thể nói ra những lời lẽ hợp lý đủ để làm cho cánh đàn ông điên cuồng.
Hầu kết của Tiêu Cửu Phong trượt lên trượt xuống, kìm nén tiếng gầm trầm khàn.
Anh bóp chặt lấy eo cô, cắn răng nói bên tai cô: "Là do em tự tìm lấy."
Từng chữ từng chữ, tựa như từ trong kế thoát ra ngoài.
Lúc sau chính là tình trạng sơn băng địa liệt(*), nghiền nát chỉ thế, quần áo Thần Quang bị mở ra, đặt ở trên giường đất.
[Chú thích: (*) Sơn băng địa liệt: đất rung núi lở. ]
Cô chính là một đóa hoa nhỏ bé và yếu ớt, kỳ thực không chịu được mưa gió.
Nhưng cô thật quá trêu người, rõ ràng là dáng vẻ lơ mơ ngây ngô, lại có thể nói ra lời khiêu khích người ta nhất, dù Tiêu Cửu Phong có thể kiềm chế đi chăng nữa thì cũng không chịu nổi chuyện này.
Trước kia bị cô chọc cho khó chịu, bao nhiêu lân đều nhịn xuống, lần này làm sao mà nhịn được nữa.
Vì sao phải nhịn cơ chứ? Mô hôi Tiêu Cửu Phong chảy đầy xuống dưới tấm lưng rắn chắc rộng rãi của mình, tí tách rơi ở mép giường, rơi trên mặt đất, cũng rơi trên làn da trắng sữa của Thần Quang.
Đêm nay anh là người cày cuốc chăm chỉ nhất dưới chân núi Thập Ngưu, là người trồng trọt ở ruộng đất thơm ngọt động lòng người nhất.
Mãi đến khi gà trống gáy ở bên ngoài thì anh mới hoàn toàn ngừng lại.
Sau khi dừng lại, Thần Quang suýt nữa tê liệt, cô cảm thấy bản thân như thể sắp chết rồi.
Cả người cô không còn chút sức lực nào, nhưng mà cô vẫn dùng cánh tay mảnh khảnh ôm chặt eo người đàn ông bên cạnh mình, ôm đến thỏa mãn, lại để cho cơ thể mình kề sát anh, giống như dây leo hoang dại quấn lấy cây đại thụ che trời trong núi.
Cô quấn quít anh như vậy, còn dùng cổ họng nhỏ bé yếu ớt mềm mại rồi cúi đầu lẩm bẩm, nói: "Em sắp chết rồi, em nhất định là sắp chết rồi."
Nhất thời lại dán mặt mình vào trong ngực Tiêu Cửu Phong, nhỏ giọng nói: "Nếu em chết rồi, anh có nhớ kỹ về em không? Anh sẽ nhớ em cả đời chứ? Có phải sau đó anh sẽ cưới người khác không? Sẽ không còn nhớ đến em nữa?"
Lúc cô nói đến đây rồi thậm chí còn nhẹ nhàng phát run.
Cô mềm yếu ủy khuất, giọng cô nhẹ nhàng bởi vì trước đó tiếng kêu có chút khan khàn, trên da thịt trong suốt của cô bị anh để lại rất nhiều dấu vết,
Một cô gái bé nhỏ giống như một chú cún đáng yêu lại ở đây khóc lóc nói rằng cô như thể sắp chết, cho dù đã chết thì cũng không cho phép anh được quên cô.
Càng không biết cô học được kiểu diễn đau khổ vì tình này từ đâu!
Trong bóng đêm, Tiêu Cửu Phong phảng phất ngửi thấy hương hoa đào tháng ba, anh nhìn những tỉa nắng xuyên qua cửa sổ chiếu vào, rồi lại nhìn vật nhỏ yếu ớt đáng thương đang nằm trong lòng mình này.
Anh giơ tay lên vuốt tóc của cô ra sau tai, mái tóc này được dưỡng mấy ngày nay, đã dưỡng đen nhánh sáng mềm, bây giờ lại vì chuyện vừa rồi mà sắp ướt đẫm, cứ như vậy dính trên đôi má trắng nõn mềm mại của cô.
Anh nhìn cô, nhàn nhạt nói: "Em mà chết rồi, anh sẽ lập tức cưới một nàng dâu khác về nhà. Về phần em thì anh đã quên từ lâu."
Thần Quang nghe xong lời này tự nhiên cực kỳ tủi thân, cô mím môi, cúi đầu phát ra âm thanh nức nở như con cún nhỏ bị bỏ rơi.
Cô biểu hiện như vậy làm cho Tiêu Cửu Phong tự giác nắm chặt lấy eo cô.
Động tác vô cùng ôn nhu, nhưng anh cúi đầu nhìn cô, anh lại nghien răng, khan giọng nói bên tai cô: "Làm sao em lại tủi thân như vậy, còn muốn chết thêm một lần nữa ư? Vừa rồi còn chưa đủ sao hả?"
Thần Quang nghe thấy xong thì trong lòng cực kỳ không thoải mái.
Cô đương nhiên biết Tiêu Cửu Phong cố ý trêu đùa mình, nhưng trong lòng cô vẫn không thoải mái, anh nói anh muốn cưới người khác, cô liền không vui chút nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận